Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 252: Cơn thịnh nộ



Trong cơn mê màng, dường như trong đầu Ôn Huyền cũng xuất hiện ảo giác.

Cô liên tục lắc lư, xương bả vai sau lưng bị đụng vào cửak xe hết lần này đến lần khác. “Cô có cút đi không hả?!”

Trình Đông Nguyên giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Câm miệng, không cần em đi theo, lập tức rời khỏi đây ngay.”

Trông Trình Đông Nguyên rất tức giận.
Anh ta vừa dứt lời, Trình Phi Vũ trợn to mắt: “Anh tin cô ta bị sốt thật hả? Cô ta biết mình bị vạch mặt nên mới cố tình lừa chúng ta đó! Nếu không thì sao lại trùng hợp như thế?

Vừa nói bị sốt là lập tức bị vạch mặt trên mạng, chắc chắn là cố tình.
định đánh nhau à!”

Chị ấy nhìn quanh một lượt, ngoại trừ Trình Đông Nguyên thì còn có đạo diễn, nhà biên kịch, và cả mấy người không liên quan, bao gồm em họ của Trình Đông Nguyên - Trình Phi Vũ.
“Anh bảo em đi? Sao em phải đi? Em còn muốn mắng cô ta nữa kìa! Anh xem chuyện cô ta làm có giống người không? Cô Phương dịu dàng như thế mà lại bị cô ta đè xuống đất đánh đập. Trời đất ạ, tính cô ta tệ đã

đành, nhưng ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ cho đoàn làm phim chứ! Cô ta làm như vậy, tất cả những gì mà chúng ta đã quay đều đi tong, bộ phim này cũng...”
Đau quá.!

Hình như mưa rất to, bao phủ cả người cô, ngay cả thở cũng hết sức khó khăn.
“Lục Kiêu...”
Chị Linh hít sâu một hơi rồi mới ra mở cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy bảy, tám người ở bên ngoài, chị ấy sầm mặt lại. Bọn họ định đi vào thì chị Linh bỗng đóng sầm cửa lại, đứng chặn trước cửa, cắn răng nổi giận nói: “Các người điên rồi sao, nhiều người tới như thế,
Nghe tiếng gõ cửa ấy, chị Linh nổi quạu, đứng lên đi tới.

Hình như cũng nghe thấy tiếng ầm ĩ ấy, Ôn Huyền nhíu mày, dần dần tỉnh táo lại.
Cô lẩm bẩm một tiếng.

Giọng nói ấy mềm mại, nhưng lại mang theo sự yếu ớt, và loáng thoáng có vài phầan cầu xin.
Lúc này, cô ta hơi hất cằm lên, dáng vẻ như đang chờ xem kịch vui.

Trình Đông Nguyên thì nhíu mày nói với vẻ mặt nặng nề: “Cô ấy sao vậy, sốt có nặng lắm không?”