Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 261: Anh không khống chế được



Thực ra từ lâu cô đã nhìn thấu hiểu đó rồi, nhưng bất kể là chuyện gì, có thể làm người ta tổn thương được hay không thì đều phải xem nó có1 sức nặng thể nào trong lòng người đó.

Cho dù có một ngày nào đó, cô thật sự không thể sống trong giới showbiz được nữa, vậy thì c2ùng lắm cô sẽ kiếm một hòn đảo hoang nào đó, sống trên bờ biển, ngắm nhìn bình minh, ngắm nhìn hoàng hôn, nghe tiếng Cậu nói hết câu, Lục Kiêu: “...”

Mưa mùa thu mang theo không khí lạnh, dường như thời tiết càng ngày càng buốt giá, thảo nguyên trở nên khó héo, cát trên sa mạc Gobi vừa lạnh vừa cứng.
“Vâng, vậy em không nghỉ nữa.”

Dứt lời, cậu đặt chiếc túi vải chứa rượu xoa bóp của dân tộc Tạng sang bên cạnh, sau đó biến mất như một làn khói.
Vừa nói, anh vừa nhìn ra đằng sau: “Bỏ đồ trong tay cậu xuống, cậu không cần để ý tới chuyện của cô ấy, cũng không cần mang đồ qua đó.”

“Vậy ai mang...” Còn chưa nói hết câu, trong đầu Tang Niên bỗng lóe lên điều gì đó, giọng nói khựng lại, cuối cùng lại biến thành:
Lục Kiêu đang mài linh kiện xe ở sân sau, không đoái hoài gì tới cậu.

Thấy anh không đáp, Tang Niên lại nói tiếp: “Đại ca, xin anh đấy, chiều nay em có việc thật.”
Lại bị thương rồi sao?!

Anh nhìn về phía Tang Niên: “Cô ấy liên lạc với cậu bao giờ?”
Lúc này, trong tiết trời se lạnh ấy, anh đứng im ở đó, như một pho tượng đá lạnh lẽo, chỉ cần đẩy nhẹ là sẽ vỡ nát.

“Đại ca?”
thủy triều lê7n xuống.

Ngày qua ngày, tĩnh lặng và yên bình.
nói với em, quần áo của chị ấy còn để trong phòng khách ở đây, bảo em tranh thủ thời gian rảnh mang tới cho chị ấy.”

Nghe những lời ấy, độ cong trên vai và cổ của Lục Kiêu hơi căng lên.
Một giây, hai giây trôi qua.

Lục Kiêu chậm rãi xoay người lại, nhìn vào chiếc túi vải đó.
Ánh mắt sắc bén của anh khiến Tang Niên phát hoảng, lắp bắp nói: “Em chủ động hỏi bao giờ chị Huyền quay lại, đồ đạc của chị ấy đều đã thu dọn hết rồi, nhưng chị Huyền nói là chị ấy không quay lại, bảo em mang

tới đó giúp chị ấy...”
Tang Niên lên tiếng gọi.

Lục Kiêu quay người lại, cất tiếng nói khàn khàn và trầm thấp: “Không được nghỉ.”
Rốt cuộc người đàn ông cũng đứng thẳng người lên, trong tay vẫn cầm dụng cụ, lạnh lùng nói: “Việc gì?”

Tang Niên hơi do dự, cúi đầu nhìn cái túi trong tay rồi nói: “Chị Huyền vẫn chưa khỏe, nghe nói lại vừa bị ngã, mể bảo em mang rượu thuốc xoa bóp truyền thống của dân tộc Tạng tới cho chị ấy. Hơn nữa chị Huyền