Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 262: Lần này cô không cần anh nữa



Cô đứng giữa biển hoa Galsang, ngoái đầu lại cười với anh.

Lục Kiêu cứ thể đứng nhìn một lúc lâu, khó mà dời mắt đ1ược. Anh xoa khuôn mặt cô trên màn hình, như thể vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ trên người cô. Nhưng tất cả chỉ l2à giả tưởng.

Lúc này, lông mi anh run lên, phát hiện ra điều gì đó, hơi thở cũng khựng lại.
Mặt mộc tự nhiên, nhưng vẫn xinh đẹp đến thế. Cô nhắm mắt, ngước cằm lên, tia nắng buổi chiều chiếu vào người cô.

Cô nở nụ cười, thần khiết và mỹ lệ.
Cô cắt đứt quan hệ giữa bọn họ, đồng thời cũng cắt đứt sợi dây vẫn luôn căng cứng trong đầu anh.

***
Trời chạng vạng tối, chân trời phía xa xa đỏ rực, ánh hoàng hôn phủ khắp đất trời.

Mây bay trên trời, vịt bơi dưới nước, nước mùa thu hòa nhuộm đẫm ráng chiều.
Ôn Huyền chỉ vờ như không nhìn thấy, ngắm nhìn phong cảnh ngoài trời.

Hai người họ không đi xa, chỉ loanh quanh gần căn cứ, dù sao hiện tại cô cũng không dám đi xa.
Anh ta mỉm cười với cô, sóng vai đi bên cạnh cô.

Thời điểm bọn họ rời khỏi homestay, có người trong đoàn làm phim nhìn thấy bọn họ, không nhịn được xì xào bàn tán rồi nhanh chân bỏ đi.
Nhưng anh chỉ nhìn qua là biết cô vẫn đang rất yếu, cơ thể không đủ khí huyết,

Nội dung trong status đó là: [Đời thiếu gì đàn ông, không được thì đổi.]
Khí sắc của Ôn Huyền đã tốt hơn nhiều, mặc dù bị bệnh nặng, nhưng cô không thể giam mình quá lâu trong phòng được.

Lúc cô khoác chiếc áo ấm áp đi ra, Trình Đông Nguyên đang chờ cô.
2Lục Kiêu cứng đờ người một lúc, đáy lòng nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, đầu ngón tay run run ấn vào ảnh avatar, xem tr0ang cá nhân của cô.

Lâu lắm rồi cô không đăng status gì, nhưng năm phút trước, cô đăng một tin mới, bức ảnh kèm theo là ảnh chụp góc nghiêng của cô.
Tên nick của 7cô không còn là Thượng Lộ Tiêu nữa, mà là Ôn Huyền.

Cũng giống như tên nick của anh, anh là Lục Kiêu, cô là Ôn Hu7yền, như hai con người hoàn toàn không liên quan gì tới nhau, không còn tìm được sự dính dáng nào từ cái tên ấy.
Ừm, chủ yếu là bởi vì cô cảm thấy nếu có người nhận ra cô thì sẽ đánh cô mất.

Bởi vì đây là “căn cứ” của đoàn làm phim, vậy nên ven đường có một vài cụ già dân tộc Tạng đang bán thức ăn vặt, còn có những hàng quán bán khăn mũ bằng len đan thủ công.
Người đàn ông phong độ và thận trọng ấy quan tâm chăm sóc cho cô.