Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 263: Anh lục đau lòng



Ôn Huyền nhìn hành động của Trình Đông Nguyên, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, cuối cùng khẽ cười nói: “Trình Đông Nguyên, nếu em có một người a1nh trai như anh thật thì tốt biết bao.”

Chín chắn, cẩn trọng, có tài, còn biết chiều chuộng người ta.

Nhưng không biết vì 2sao, rõ ràng là một người đàn ông xuất sắc về mọi mặt, nhưng lại không thể khơi dậy bất cứ một suy nghĩ đen tối nào trong cô. Động7 tác của Trình Đông Nguyên hơi khựng lại. Cuối cùng, anh ta nhìn cô, giơ tay xoa đầu cô, nói ra mấy chữ: “Chỉ cần em vui thì sao cũng được7.”

Nghe vậy, Ôn Huyền lắc đầu, cúi mặt nở nụ cười tự giễu.

Nếu anh ta đồng ý làm anh trai của cô thật thì cô còn suy xét, 2những câu trả lời lại lấp lửng như vậy, điều duy nhất mà cô có thể làm được là dần dần cách xa anh ta, chỉ như vậy thì mới không làm lỡ dở0 cuộc đời anh ta,
Trước kia cô cũng từng cười với anh như thế, nhưng đến hôm nay, nụ cười ấy lại thuộc về một người khác.

Không còn thuộc về anh nữa.

Bóng dáng anh biến mất trong khoang xe tối tăm.
Trình Đông Nguyên đi bên cạnh cô, hai người chậm rãi đi dọc con đường quốc lộ, nghe vậy bèn nói: “Nếu em thích nơi này, anh có thể xây một biệt thự riêng cho em.”

Ôn Huyền cười: “Không cần, em thích nhà gỗ cơ.”

Vừa nói, cô vừa nhô chiếc cằm trắng nõn ra khỏi cổ áo, dùng tay để phác họa: “Một căn nhà gỗ nhỏ hình vuông, mùa thu mùa đông tới là lò sưởi bên chân tường sẽ lên lửa, trong nhà ấm áp, mỗi lúc mặt trời mọc còn
Cửa sổ xe mở hé, tiếng cười của cô vọng vào, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người họ.

“Đẹp thật đấy.”

Ôn Huyền nhìn về phía chân trời, cô híp mắt nói.
Đứng ngoài xe sẽ không thấy rõ người bên trong, nhưng người ngồi trong xe lại nhìn thấy rõ người bên ngoài.

Anh cứ thể nhìn cô tới gần.

Trong xe im ắng, trái tim anh cũng lặng thinh, như thể đã ngừng đập.
để anh ta tìm được hạnh phúc của chính mình.

Người đàn ông trong xe nhìn bọn họ rời khỏi đó, một người phong độ ngời ngời, một người xinh đẹp duyên dáng, trông thực sự rất xứng đôi.

Xứng là được rồi.
chiếu sáng cả căn nhà.”

Cô cảm thấy cảnh tượng đó mới là thư thái và tươi đẹp.

Trong mắt cô vẫn chứa đựng khao khát và sự tưởng tượng.