Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 266: Kỷ niệm



Trình Đông Nguyên liếc nhìn chiếc xe đó, chỉ thản nhiên nói: “Không quen, vừa rồi anh đi mượn bật lửa thôi.”

Ôn Huyền g1ật đầu, không nói gì thêm nữa. Nhưng lúc đi, Ôn Huyền đột nhiên quay đầu lại, không nhịn được nhìn c7hiếc xe đó.

Lục Kiêu ngồi trong xe nhìn cô, đôi mắt đã đỏ ửng.
“Cháu không tiện gặp cô ấy, làm phiền bà nhé, cũng đừng nói là cháu từng tới đây.”

Dứt lời, anh nhét tiền cho bọn họ rồi xoay người đi luôn, hai ông bà đằng sau gọi thế nào cũng không đứng lại.
“Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian đầu, em vẫn chưa khỏi hẳn, không nên hứng 2gió nhiều.”

Dứt lời, bọn họ rời khỏi đó.
Thấy một bóng người cao lớn xuất hiện, bà cụ ngẩng đầu nhìn0 sang, hiền hòa cười nói: “Cậu thanh niên, mua gì vậy?”

Lục Kiêu không nói gì, lẳng lặng lấy ví tiền ra, đưa hai tờ tiền một trăm tệ cho bà ấy, nói: “Bà à, bà cầm lấy số tiền này, ngày mai gặp lại cô gái vừa rồi, bà có thể giúp cháu đưa thứ này cho cô ấy được không? Cứ nói là
Nhưng đúng lúc này, một thứ màu hồng nhạt cạnh bánh xe thu hút sự chú ý của anh.

Anh hơi nhíu mày, cúi người nhặt nó lên, cả người sửng sốt.
Đợi đến khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến7 mất, anh mới chậm rãi xuống xe, trong tay còn cầm một chiếc túi.

Hai ông bà khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi dùng một c2hiếc xe đẩy mở quán bán bánh nướng bên cạnh đoàn làm phim.
Dù sao bọn họ cũng yêu nhau được một thời gian rồi, sao anh lại không biết cho được.

Ôn Huyền sinh năm 95, tuổi heo.
Thứ mà anh đang cầm không phải thứ gì khác, mà là móc treo hình chú heo nhỏ bằng nhung.

Anh biết đây là đồ của ai...
Lúc trước ở trong xe, anh từng nhìn móc treo hình chú heo con màu hồng ấy của cô. Cô đã nói đùa rằng mình là chú heo vàng đáng yêu xinh đẹp nhất trên thế giới này, đồng thời còn vượng phu, bảo anh phải giữ thật

chặt.
Hiện giờ nhớ lại cảnh tượng đó, trong mắt Lục Kiêu hiện lên sự tĩnh mịch. Anh lau sạch bụi trên chú heo con đi, cẩn thận cầm trong tay.

Video bị tung lên internet như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Dù sao cũng mấy ngày rồi mà cô chỉ lên tiếng ngắn gọn một lần.