Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 269: Gặp mặt



Trong lòng cô biết rõ vì sao mình lại như vậy.

Cô đã xa anh mấy ngày rồi. Cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, mỗi ngày đều dài đằ1ng đẵng, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đúng thế, cô chẳng có chí khí gì cả!
“Lượn đi cho nước nó trong!”

Ôn Huyền không nhịn được đạp một cú về phía cậu.
Trong khi nói câu này, dường như chị ấy còn có ẩn ý gì khác, chỉ có đ0iều Ôn Huyền không nghe ra được, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Còn đơn vị nào nữa vậy?
Chứng tỏ anh cũng tới, có đúng không?

Nghĩ vậy, hơi thở của cô khựng lại.
Ôn Huyền bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Nhưng khi cô nhìn thấy đoàn xe việt dã đằng trước, ánh mắt cô không dứt ra nổi nữa.
Nào ngờ chị Linh lạ7i bước tới thật nhanh, túm lấy cánh tay cô, nói: “Em đi theo chị đi, lại có một đơn vị nữa tới yêu cầu chụp ảnh chung với em. Bọn họ còn mang một l2á cờ tuyên dương tới cho em nữa, em không chụp

là thiệt đấy.”
Tang Niên cầm một lá cờ tuyên dương đỏ rực chạy tới, cậu thiếu niên ấy vừa thở hổn hển vừa nói.

Xung quanh lá cờ ấy còn có những tua rua màu vàng, trông rất bắt mắt.
Cô nhìn bọn họ, đôi mắt bỗng nóng bừng lên.

Đến tận lúc này, cô mới vô thức cong môi, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Cô nhíu mà7y lại: “Sao vẫn chưa xong? Ban nãy chụp hết rồi mà?”

Cô thừa nhận, hiện tại cô chẳng có tâm trạng chụp ảnh nữa.
Còn cả Cát Trác, và thậm chí là Trát Tây và Trác Mã bị thương lúc trước.

Toàn là người quen.
Một nhóm người đứng ở đó, toàn là những gương mặt quen thuộc.

Đó... đó chẳng phải Tang Niên sao?
“Thì là diệu thủ hồi xuân mà! Nếu chị không có kỹ thuật lái xe đỉnh như vậy thì làm sao có thể cứu Trát Tây thoát chết!”.

Tang Niên cười giải thích, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Đúng lúc này, có người gọi tên cô từ đằn2g sau.

Cô dừng lại, quay đầu thì thấy chị Linh chạy tới, hô to với cô: “Em quay lại mau lên, vẫn chưa chụp ảnh xong mà.”
Thực ra nếu không vì những ban ngành ấy đưa ra yêu cầu với đoàn làm phim thì cô chẳng muốn rùm beng chuyện này lên chút nào, không muốn tất cả mọi người đều biết đến vinh dự của cô.

Chỉ bởi vì dư luận mạng công kích cô quá ác liệt, vậy nên cô đành phải phối hợp.
Đúng là đẹp thật.

Ôn Huyền nhìn nó, khóe môi không nhịn được cong lên: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng sao trên đó lại viết là Diệu Thủ Hồi Xuân(*)?”
Ôn Huyền không khống chế được, dáo dác nhìn quanh.

“Chị Huyền! Chị Huyền! Chị mau nhìn này, đây là cờ tuyên dương mà bọn em làm cho chị, chị thấy có được không?”
Trong lúc cô trò chuyện với các đội viên, trong chiếc xe việt dã cuối cùng của đoàn xe, một người đàn ông lẳng lặng nhìn cô.