Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 273: Lăn xuống cùng nhau



Vừa rồi cô còn nói là không thấy Lục Kiêu đâu, bây giờ anh lại đang đứng ở tận mép ngoài.

Thợ quay phim nói như vậy, các đội viên lập tức ngkhĩ tới mối quan hệ giữa bọn họ, bèn đùn đẩy anh tới: “Đại ca, anh chờ gì nữa, tới đây mau lên, mau lên!”

Ôn Huyền đứng nhìn Lục Kiêu bị đẩyc tới. Lục Kiêu cúi đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, như thể vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Thợ chụp ảnh bắt được hình ảnh này.

Sau đó, theo yêu cầu của thợ chụp ảnh, mọi người lại hô to “cheese”.
Đôi mắt cô nhìn anh đăm đăm, trên mặt không có một biểu cảm gì.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Lục Kiêu dứt khoát cúi đầu tự đi tới.a

Anh cao lớn, cô mảnh khảnh, một người điển trai lạnh lùng, một người xinh đẹp yêu kiều, một lạnh một nóng.
Lần này, Ôn Huyền đứng cạnh đại Đội trưởng Lục, nhìn vào ống kính, nụ cười tươi đẹp và rạng rỡ, như muốn hòa tan tất cả.

Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc đó, Ôn Huyền chụp ảnh chung với tất cả mọi người trong đội quản lý ở Khả Khả Tây Lý.

Mọi người tản ra, các đội viên nhốn nháo chào tạm biệt cô, đến tận khi chỉ còn lại chú chó con trong lòng cô, cùng với Đội trưởng Lục.
Ánh mắt của Ôn Huyền hơi lấp lóe, cô dịch về phía anh thêm nửa bước nữa, miệng thì lẩm bẩm: “Chen chúc quá.”

Nhưng lúc này, thợ quay phim bỗng thò đầu ra từ sau máy ảnh, cười nói: “Được rồi cô Ôn, cô không cần dịch về phía Đội trưởng nữa, dịch nữa thì lệch đội hình mất.”

Xoẹt một tiếng, khuôn mặt của Ôn Huyền đỏ phừng phừng.
Xung quanh lại chìm vào yên tĩnh, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong không khí như quanh quẩn một cảm giác nào đó rất khó diễn tả.

Cuối cùng, cô hơi ngước mắt lên: “Anh mang con trai em về đi, chăm sóc tốt cho nó.”

Vừa nói, cô vừa định đưa Bình An cho anh.
Chú cún chạy nhanh lắm, bốn cái chân ngắn lon ton, còn chạy tới chỗ vắng người nữa chứ.

Địa hình ở đây gồ ghề, Ôn Huyền vừa đuổi vừa gọi, bởi vì vẫn chưa khỏe hẳn nên cô thở hổn hển.

Mà đúng lúc này, trên cái dốc thoai thoải xuất hiện một hòn đá...

“A!”