Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 274: Anh vẫn không nhịn được



Bất kể suy nghĩ của anh là gì, thì cơ thể anh cũng đã làm ra phản ứng theo đúng bản năng của anh.

Ôn Huyền cứ thể nhìnk anh, đối diện với tầm mắt của anh.

Dường như có một thứ tình cảm nào đó đang cuồn cuộn trong đôi mắt đen sâu thẳm ấyc. Nghe thấy tiếng gọi ấy, Ôn Huyền run lên, đột nhiên đẩy anh ra.

Cả người anh cứng đờ lại.

Ôn Huyền quay mặt đi, cắn răng và nắm chặt tay.
Bọn họ nhìn chăm chú vào nhau, càng khó dứt bỏ, càng thêm dây dưa.

Cuối cùng, ánh mắt của anh chậm rãi dừng lại trước mỗi cô.

4
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, định chủ động rồi sao?

Bao giờ anh mới xin cô tha thứ đây?

Chỉ cần anh mở miệng là cô sẽ tha thứ cho anh...
Trong lúc nhìn nhau, cả hai đều không nói gì, nhưng lại như có hàng ngàn hàng vạn câu từ tan chảy trong đó.
Rõ ràng cả hai đều yêu nhau tha thiết...

Hai cơ thể kề sát bên nhau, bàn tay của cô đặt trên lồng ngực rắn chắc của anh, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim nhanh mạnh dưới lớp áo.

Cả hai đều không lên tiếng, cũng có thể là không nỡ lên tiếng.
Chết tiệt, rốt cuộc là ai tới đây vào lúc này hả? Rõ ràng, rõ ràng chỉ còn một chút xíu nữa thôi...

Bọn họ đang ở dưới cái dốc, Ôn Huyền không nhìn thấy là ai tới, nhưng nghe giọng thì có vẻ như là Hoắc Khải.

Cô vội vàng đứng lên, nếu bị người khác nhìn thấy cảnh này thì tiêu mất.
Nhưng khi cô sắp đứng lên, phần đầu gối của cô bỗng khuỵu xuống, cả người ngã nhào.

Lục Kiêu thuận thể ôm lấy eo cô, đè cô lên sườn dốc, sau đó cúi đầu xuống...

Hoắc Khải tìm về phía này, gọi tên cô thật to: “Ôn Huyền, em đi đâu rồi? Về mau lên, mọi người đang chờ em ăn cơm đấy!”
Hoắc Khải lơ ngơ, vừa rồi còn thấy cô chạy về hướng này, sao nhoáng cái đã không thấy đâu nữa rồi.

Mà ở đằng sau gò đất nhỏ ngay đằng trước, hai tay Ôn Huyền bị ghì ở hai bên đầu, lưng tựa sát vào sườn dốc.

Tiếng hô giật mình bị anh ngăn chặn kịp thời.

Ôn Huyền mở to đôi mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh này.

Trông bề ngoài thì có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã dậy sóng mãnh liệt.

Anh, có biết mình đang làm gì không?