Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 275: Làm hòa



Không biết trôi qua bao lâu, bên dưới con dốc, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, nhưng không đi ngay, mà là kể trán vào trán cô. <1br>
Nơi này khá rầm, ánh mặt trời không chiếu tới, và cũng không ai biết hành động dây dưa và nỗi lòng riêng tư của bọn họ.2

Lồng ngực Ôn Huyền phập phồng, khi nhìn vào anh, rõ ràng đôi mắt của cô hơi ửng đỏ.

Hơi thở đan xen vào nhau,7 nóng rực và lan tỏa. Rốt cuộc anh... cũng không nhịn được sao?

Rốt cuộc anh cũng nhìn thấu tất cả rồi, phải không?

Nếu đời này không có anh, vậy thì cô sẽ chỉ sống tạm bợ thế thôi, còn có ý nghĩa gì nữa?
Ôn Huyền cố gắng khống chế trái tim run rẩy của mình, nhìn anh nói: “Vậy nên?”

Anh định làm gì?

Lục Kiêu nhìn cô, đôi mắt luôn bình tĩnh và kiềm chế cũng đỏ lên.
Anh yêu cô như thế, không nỡ để cô phải chịu tổn thương dù chỉ một chút.

Nhưng người làm cô tổn thương lại chính là anh.

Cô đau, anh cũng đau.
Cô nhìn anh, đôi mắt nóng bừng, sống mũi cay xè.

Nhưng đến khi mở miệng, cô lại chậm rãi nói: “Nhưng chúng ta đã chia tay rồi mà Lục Kiêu...”

Câu nói ấy như con dao cứa vào trái tim anh, khiến sắc mặt anh tái nhợt,
Tận sâu nơi đáy lòng cô sinh ra cảm giác hoảng hốt khó mà nói thành lời.

Cô nói thế là sao?

Cô không muốn làm hòa với anh sao?
Đến khi lên tiếng, yết hầu Lục Kiêu trượt một cái, đôi mắt nóng ẩm, anh nói từng chữ một: “Vậy nên Ôn Huyền, chúng ta đừng chia tay có được không?”

Đừng chia tay có được không...

Ôn Huyền: “...”
Anh biết, anh bị đánh bại thật rồi.

Mới đầu anh cảm thấy rời xa cô là vì tốt cho cô.

Nhưng khi cô nói ra, nỗi đau mà anh mang tới cho cô còn nặng nề hơn cả bố cổ, tất cả những gì mà anh kiên trì đều sụp đổ.
Anh hối hận2 rồi.

Nghe thấy mấy chữ ấy, đôi mắt Ôn Huyền nóng bừng.

Cô nắm chặt bàn tay, cảm giác đắng chát lan ra khắp kh0oang miệng.
Nhìn nét hốt hoảng trong mắt anh, Ôn Huyền nắm chặt bàn tay, dời mắt sang nơi khác.

Mặc dù cô rất muốn đồng ý, nhưng cô cũng có nguyên tắc của bản thân, cô muốn anh phải nhớ lấy bài học này.

Vậy nên đến khi mở miệng, cô vẫn đỏ mặt nói: “Anh làm tổn thương em, nhưng lại định dùng một câu như thế để xóa bỏ tất cả những gì anh làm đã khiến em không thể tin tưởng anh như trước được nữa, anh có biết