Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 287: Cô để lộ, xấu hổ



Nếu quay được gì không tốt thì tất nhiên là phải xóa bỏ, nhưng nếu có lợi cho việc tuyên truyền thì sẽ nói sau.

1Thấy cô ả đó bị mọi người xông lên đánh ngã, mặc dù Ôn Huyền không hiểu sao tự nhiên mọi chuyện lại thay đổi một trăm t2ám mươi độ như vậy, nhưng cô vẫn rất hả hê.

Cái thứ gì không biết! Đứng trên lập trường đạo đức để công7 kích người khác mà không nhìn xem mình là loại người gì!

Lục Kiêu che cho Ôn Huyền, đưa cô rời khỏi đó. Bọn họ7 ra khu hành lang điêu khắc bên ngoài, dừng lại chỗ khúc cua không người.

Ít nhiều gì Ôn Huyền vẫn còn đang sôi2 máu.
Cô bỗng không dám ngẩng đầu nhìn anh, bèn xoay mặt mình đi, hai tay nắm chặt lại.

Đến khi từ từ mở mắt ra, cô cắn răng nói ra mấy chữ: “Anh nghe nhầm rồi.”

Vừa nói, cô vừa định đi lướt qua anh, nhưng mới nhấc chân lên thì một cánh tay đã ôm lấy eo cô.
Người anh từ từ ngã xuống, giọng điệu luôn trầm thấp của anh mang theo đối phẩn dụ hoặc.

Trái tim Ôn Huyền như muốn ngừng đập, hơi thở khựng lại.

Đù!
Hình như cô rất tức giận, chống nạnh quay mặt đi, và cũng hoàn toàn không chú ý là mình vừa nói gì, đến tận khi phát hiện ra Lục Kiểu cứ nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt cái nào.

Cô hơi ngẩn ngơ, giơ tay quơ quơ trước mặt anh, ngạc nhiên nhìn anh nói: “Sao, sao thế? Trên mặt em có gì à?”

Đôi mắt đen láy lành lạnh của Lục Kiêu nhìn cô, dường như chất chứa tâm trạng nào đó: “Em vừa nói gì cơ?”
Một tay Lục Kiêu chống vào vách tường, một tay ôm chặt cô vào lòng anh. Cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng, vừa quê vừa xấu hổ của cô, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm.

Hơi thở nóng rực phả vào vai và cổ cô, khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.

Anh càng ngày càng gần, khi mà Ôn Huyền nghĩ rằng anh định làm gì, giọng của anh bỗng vang lên: “Em yên tâm, có câu nói ấy của em, thân là người đàn ông của em, anh sẽ không để em bị bắt nạt.”