Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 288: Người đàn ông này bắt chặt trái tim cô



Ôn Huyền rủ mắt xuống, đẩy anh ra rồi đỏ mặt nói một câu: “Chẳng hiểu anh đang nói gì nữa, bây giờ em chẳng có quan hệ gì với anh hết.”

1Vừa nói, cô vừa cất bước đi trước. Không ai biết giữa ngày mai và bất trắc, điều nào sẽ tới trước.

Nghe vậy, chị Linh lẳng lặng lắc đầu. Nói cũng đúng, chỉ khi người thân của mình xông pha tại tuyến đầu thì con người ta mới cảm thấy lo lắng.
Lục Kiều đâu nữa.

Cô tìm khắp nơi, chị Linh thấy cô đi tới, bèn nói: “Đừng tìm nữa, cậu ấy đi rồi, vừa rồi không kịp nói với em. Có người mắc kẹt trên núi, cậu ấy phải đi cứu hộ, bảo chị nhìn thấy em thì nói với em một tiếng.”
Trong bữa cơm ăn cùng với mọi người, Ôn Huyền khá là 7nghiêm túc, rất ít nói chuyện với anh.

Trong đoàn làm phim, có người loáng thoáng cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa Ôn Huyền và Đội t7rưởng Lục không được bình thường, nhưng bọn họ không can thiệp vào được, vậy nên cũng không nói gì.
Ôn Huyền bất đắc dĩ cười: “Đúng thế, anh ấy là người đàn ông của em, em không lo lắng cho anh ấy thì ai lo. Bây giờ anh ấy đi cứu người, không biết là ai lắm chuyện như thế, tự nhiên chui lên núi làm gì?”

Trên núi có quá nhiều nguy hiểm, cùng với những điều mà người ta chưa biết, cho dù anh xuất thân là lính đặc chủng, cô vẫn không khỏi lo lắng.
Trong lòng Ôn Huyền trào dâng một cảm xúc phức tạp. Nếu nói không hụt hẫng thì không thể nào, nhưng cô cũng hiểu anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Chị Linh giật phắt chùm nho trong tay Ôn Huyền, nhét một quả vào miệng, nhìn cô lẩm bẩm nói: “Em làm gì thế hả, chẳng được tích sự gì cả, còn để người ta điều khiển cảm xúc của mình nữa.”
Nghe vậy, đáy lòng Ôn Huyền chùng xuống, tia sáng lấp lánh trong mắt cũng dần dần tiêu tan.

Anh còn nói là sẽ dẫn cô vào rừng hái quả, chỉ có hai người bọn họ, nhưng mới chớp mắt một cái mà anh đã đi rồi.
Lần này Lục Kiêu không ngăn cản cô, anh chỉ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm chỉ toàn sự dịu2 dàng.

Cuối cùng, khóe môi anh hơi cong lên, độ cong ấy hết sức lôi cuốn.