Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 298: Nói dối, rõ ràng em thích mà



Hơi thở ấm áp của anh phả vào, nói: “Giờ trò lưu manh? Chẳng phải vừa rồi em ra hiệu cho anh, ý bảo anh tới tìm em sao?”

Câu nói kthẳng thừng ấy khiến Ôn Huyền ngại cháy mặt. Giáo sư Tiêu cứng đờ cả người.

Anh ta quay đầu lại, đứng trên cầu thang nhìn Hoắc Khải: “Anh biết mà còn xoắn xuýt cái gì nữa, anh không tranh được với người phụ nữ đó đâu.”
Không được, không được rồi.

Ôn Huyền chỉ cảm thấy hơi thở bắt đầu khó nhằn, cứ thế này nữa thì cô sẽ bị ăn sạch mất.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, anh chậm rãi nói: “Đừng giận anh nữa, được không?”

Ôn Huyền nhìn anh, nói ra hai chữ: “Không được.”
Gì thế này, lẽ nào Hoắc Khải còn là... lưỡng tính? Trai gái gì cũng được?

Đến khi mở miệng, Tiêu Diệc Hàng vẫn lạnh lùng nói ra mấy chữ: “Vẫn không tranh nổi đâu.”
Anh từ tốn nói: “Ôn Huyền, em có biết không, nói dối là không tốt, khiến người ta muốn trừng phạt cái miệng này của em.”

Nghe vậy, Ôn Huyền lập tức giơ bàn tay trắng muốt lên bụm chặt miệng, cặp mắt ướt át nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Khuyên anh đừng có ý đồ với Lục Kiêu?

Đến khi phản ứng lại, Hoắc Khải mở to đôi mắt, cất tiếng gọi anh ta: “Ê, anh dừng lại ngay! Vừa rồi anh nói thế là sao hả? Đương nhiên là tôi biết gã đó thích phụ nữ rồi!”
Bầu không khí càng thêm vi diệu, khoảng cách giữa hai người rất gần, trên người có chỉ quấn khăn tắm, đứng từ trên nhìn xuống là cảnh đẹp sẽ lọt hết vào mắt.

Lục Kiêu nhìn cô một lượt, đến khi lên tiếng, giọng nói của anh khàn khàn.
Đậu xanh, anh điên rồi!

Đại Đội trưởng Lục thay đổi rồi, không còn lại đại đội trưởng thuần khiết cầm dục mà cô biết nữa!
Hoắc Khải nói hết câu, Tiêu Diệc Hàng cứ thế đứng trên cầu thang nhìn anh ấy, đôi mắt bên dưới cặp kính lóe lên.

Anh ta khẽ mím môi.
Đến khi ngước mắt lên, Lục Kiêu vẫn không nói gì, chỉ có điều ánh mắt của anh chẳng khác nào một cây anh túc, đánh trúng vào trái tim cô, khiến cô mất khống chế, khiến cô đắm chìm.

Đại Đội trưởng công chính liêm minh, lạnh lùng nghiêm túc cũng bắt đầu lây nhiễm dục vọng trần tục thế gian rồi.
Sau đó, anh ta xoay người bỏ đi, không hề dừng lại nữa.

Hoắc Khải: ???
Nhưng vừa dứt lời thì anh bỗng giữ chặt và giơ cằm cô lên.

Ánh mắt của Lục Kiêu rơi vào cánh môi đỏ mọng của cô, không nhịn được vuốt ve nó, càng lúc càng dùng sức.
Ngờ đâu ngay sau đó, anh không nói gì cả, chỉ cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn nơi nào đó của cô.

Ôn Huyền cứng đờ cả người.
Có cần phải đả kích anh như vậy không, anh đây mà không bằng tên họ Lục đó á?

Anh ta chỉ là đội trưởng của một cái khu bỏ hoang cằn cỗi!
Cái, cái gì? Em nói dối?

Ôn Huyền thôn mặt ra.
Nghe vậy, Hoắc Khải âm thầm chửi má nó, ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệc Hàng và nói với vẻ khó tin: “Này, không phải chủ người anh em, rốt cuộc anh muốn nói gì vậy? Tôi tranh cái gì với Ôn Huyền? Tranh tên họ Lục đó

sao? Đậu, anh có nhẩm không đấy, tôi tranh Ôn Huyền với tên họ Lục đó thì có!”
“Em, em không hiểu anh đang nói gì hết. Không đôi co nữa, anh đi mau lên.”

“Nói dối.” Anh thản nhiên nói.
Cô đánh vào lồng ngực anh, cắn môi nói ra ba chữ: “Đồ khốn kiếp!”

Lục Kiêu vẫn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không hề thay đổi: “Ừ, anh là đồ khốn kiếp.”
Lục Kiêu: “Rõ ràng em thích, không muốn anh đi.”

Đợi, đợi đã, Tiêu Diệc Hàng vừa nói gì cơ?!
Lục Kiều cúi người xuống, hơi thở phả vào tai cô, giọng nói khàn khàn vọng tới: “Có còn nhớ lần trước không... Muốn là muốn, không muốn là không muốn, em nói em vẫn muốn, có nghĩa là sao?”

Anh vừa dứt lời, Ôn Huyền mở to đôi mắt, làn da trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng, trái tim cũng như ngừng đập.
“Nếu anh không đi thì sao?”

“Anh...”
Cô vùng vằng tay, nhất quyết không chịu thừa nhận: “Anh nói lung tung gì đó, em vẫnc chưa tha thứ cho anh đâu, sao có thể ra hiệu anh tới tìm em được! Anh ra ngoài đi, đi mau!”

Nói đến đây, cô khẽ cắn môi, thử rúat tay mình ra, tiếc là chẳng có tác dụng gì. Thân thể cao to của anh như một bức tường, đứng sừng sững ở đó.
Mặc dù gia đình anh ta ở trong tổ hợp viện khu Nhị Hoàn Bắc Kinh, nhưng thế thì đã sao?