Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 299: Cảnh tượng khiếp sợ



Anh ta vô thức nhìn sang, thầy Hoắc Khải vừa mới còn ở dưới tầng, bây giờ lại đang đứng trước căn phòng thứ nhất trong hành lang.
Ai chẳng biết căn phòng thứ nhất là phòng của Lục Kiêu.

Lúc này, Hoắc Khải muốn tìm Lục Kiêu để hỏi cho ra lẽ, gõ cửa mà không 2thấy ai trả lời, bèn mở cửa vào thẳng bên trong. Tiêu Diệc Hàng chứng kiến toàn cảnh.

Ban nãy ở dưới tầng, ai đã nói khô7ng tranh giành Lục Kiêu với ngôi sao nổi tiếng kia?
Anh ấy đi về phía cánh cửa ấy, từng bước từng bước một.

Hoắc Khải không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, anh ấy chỉ mong những gì mình suy đoán là sai...
Trong hành lang tối om, khiến bóng dáng của anh ấy hòa vào trong không khí.

Anh ấy cứ thế cầm tay nắm cửa, càng lúc càng dùng sức.
Thế nửa đêm nửa hôm, mò tới phòng của Lục Kiêu làm gì?

Lục Kiêu thu 7ánh mắt về, không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt anh ta hiện lên sự lạnh lùng.
Anh ta vào phòng, đóng cửa lại cáirầm.

Ngay lúc đó, Hoắc Khải ra khỏi phòng Lục Kiêu, bởi vì trong phòng chẳng có ai cả.
Phòng của Ôn Huyền ở trên tầng ba.

Lên tầng ba, Hoắc Khải thở hổn hển đi về phía phòng cô.
Anh ấy nhíu mày, lẩm bẩm một mình: “Lạ thật, rõ ràng anh ta lên tầng đi ngủ rồi mà, đi đâu mất rồi...”

Còn chưa lẩm bẩm xong, không biết nghĩ tới điều gì đó, Hoắc Khải ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn trừng lên, sau đó vội vã xông lên tầng.
Cô vẫn chưa ngủ.

Hoắc Khải híp mắt, hơi thở trở nên gấp rút, trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Đến khi tới cửa phòng, anh ấy định giơ tay lên gõ cửa, cuối cùng lại hạ xuống, trực tiếp đặt tay lên tay nắm cửa.

Sau đó, anh ấy hít một hơi thật sâu, ẩn tay xuống rồi mở cửa ra.
Thanh niên thời này chẳng có phép lịch sự gì cả2.

Gửi tin nhắn lả lướt như thế qua WeChat, không thèm giải thích được một lời đã đành, còn biểu diễn tiết mục lăng nhăng ngay tr0ước mặt anh ta.
Khi anh ấy mở cửa ra, cảnh tượng trước mặt là như thế nào?

Một người đàn ông cao lớn quay lưng về phía anh ấy, trước mặt người đàn ông đó là một cô gái.