Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 300: Rớt xuống vực thẳm



Thế nhưng trong đầu anh ấy vẫn hiện hữu cảnh tượng đó.

Quả nhiên Lục Kiêu đang ở trong phòng cô, mặc dù anh ta vẫn 1mặc quần áo, nhưng Ôn Huyền... Hoắc Khải chỉ cảm thấy thẫn thờ cả người, anh không biết mình đã xuống tầng dưới như thế7 nào, đã rời khỏi nơi ra sao.

Hy vọng cuối cùng sót lại trong đầu cũng tan thành mây khói.
Cô hiểu đạo lý ấy, chỉ có điều...

Đến cuối cùng cô vẫn thở dài một tiếng, chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể nó diễn ra tự nhiên thôi.
Ôn Huyền hít một hơi thật sâu, nói thẳng ra với anh: “Em đi nói rõ ràng với anh ấy.”

Vốn cô cũng định nói với Hoắc Khải, nhưng tối nay muộn quá rồi, mọi người mệt mỏi như thế, cô bèn để đến ngày mai, ai ngờ người tính không bằng trời tính, Hoắc Khải lại thấy được cảnh vừa rồi.
Ai rồi cũng phải trưởng thành.

Ôn Huyền: “...”
Cậu ta có phải trẻ con đâu!

Ừ thì cậu ta là con nhà giàu được bố mẹ chiều chuộng, nhưng chỉ có gia đình cậu ta nuông chiều cậu ta thôi, còn xã hội thì không!
Cô trần như nhộng đứng trước mặt người đàn ông ấy!

Điều đó có nghĩa là gì đây? Bọ7n họ bắt đầu từ bao giờ?!
Ai ngờ khi Ôn Huyền nói xong, Lục Kiều lại nhíu mày lại, nói gằn từng chữ một: “Không cần thiết phải làm thế, nhìn thấy cảnh vừa rồi, kiểu gì cậu ta cũng phải hiểu. Hơn nữa nếu anh nhớ không nhầm thì năm nay

cậu ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, là một người đàn ông trưởng thành, em lo lắng cho cậu ta như thế sao?”
Lúc này, ở trên tầng, Lục Kiêu nhanh tay cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Ôn Huyền, sau đó mới nhặt khăn tắm dưới đất lên cho cô.

Đến khi đi ra đóng cửa, anh tức đến mức cắn răng, tái mét mặt mày.
Mặc dù Ôn Huyền2 đã nói rất nhiều lần là không thích anh, không có cảm giác với anh, trong lòng anh ấy cũng biết điều đó là thật. Nhưng an0h vẫn luôn kiên trì, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ nhìn

thấy sự cố gắng của mình.
Tên đó không biết cái gì gọi là gõ cửa sao?!

Ôn Huyền cũng hết hồn, có đánh chết cô cũng không ngờ là Hoắc Khải lại trực tiếp mở cửa ra như thế.
Khăn tắm rơi bên chân cô.

Nếu anh ấy không đoán nhầm thì trên người cô khôn2g một mảnh vải che thân.
Có một câu Lục Kiêu nói không sai, Hoắc Khải là người trưởng thành, nên học cách đón nhận tất cả.

Nhưng nói thì nói thế, thỉnh thoảng cô vẫn nhìn ra ngoài, sợ anh ấy kích động đi đâu mất.

Mặc dù Hoắc Khải hơi tự mãn, nhưng đầu óc đơn giản, không có ý xấu gì cả, cô không muốn anh ấy bị thương.