Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 301: Vào nhầm phòng



Choang một tiếng, cái lon lăn mấy vòng liền.

Xung quanh anh là mấy lon bia nằm lăn lóc. “U!”

Người đang ngủ trên giường bị vật nặng nện vào người, lập tức kêu lên đau đớn.
Nhưng bởi vì không còn tỉnh táo nữa, anh ấy hoàn toàn không chú ý rằng nơi mình tới không phải là tầng ba của Ôn Huyền, mà là tầng hai.

Bóng người mảnh khảnh của Hoắc Khải cứ ngả ngả nghiêng nghiêng, cuối cùng đi tới cửa một căn phòng.
Anh ấy lập tức dựa vào cửa thở phì phò, bàn tay trắng nõn nắm chặt tay nắm cửa, cuối cùng ấn xuống dưới, sau đó lảo đảo đi vào, còn không quên đóng cửa lại.

Trong phòng tối ôm, không có một tia sáng nào cả.
Nó cay đến mức Hoắc Khải cảm thấy đau cả phổi, người nóng như lửa đốt, mỗi một tế bào trong anh ấy bắt đầu kêu gào.a

Bia và rượu vốn đã không thể uống chung được rồi, nếu không thì sẽ say bét nhè. Ấy vậy Hoắc Khải không chỉ uống chung, mà còn chọn loại rượu mạnh.
Trong đêm tối, Tiêu Diệc Hàng mở cặp mắt lạnh lùng ra, chỉ nhìn thấy một người đang đè lên người mình, cả người nồng nặc mùi rượu.

Khi hiểu ra là có người xông vào phòng mình, Tiêu Diệc Hàng lập tức đẩy ra, nhưng người đó đột nhiên vươn tay ra ôm lấy anh ta.
Anh ấy bước đi ra ngoài, bước chân chao đảo, cả người ngả nghiêng, cuối cùng men theo lan can trèo lên tầng trên.

“Huyền, Huyền Huyền...”
Sau khi lên tầng, anh ấy dựa vào trí nhớ của mình, loạng choạng đi về phía căn phòng ở tận bên trong hành lang.

Phòng của Huyền Huyền ở đó, anh ấy muốn đi tìm cô...
Uống được mấy lon bia, không biết anh ấy lại tkìm đâu ra được một chai rượu trắng, mặc dù chưa từng uống loại rượu này, nhưng vẫn mở ra và uống ừng ực.

Chất lỏng cay xè chảy xuống cổ họng,c khiến anh ấy ho sặc sụa.
“Huyền, Huyền Huyền...”

Hoắc Khải cứ nghĩ là mình đang ôm Ôn Huyền, trên người đối phương thoang thoảng mùi hương mát lạnh khi vừa tắm rửa xong, khiến anh ấy cảm thấy dễ chịu, không khỏi ôm người bên dưới chặt hơn nữa, chết