Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 308: Mể muốn hỏi mà không dám hỏi hết câu, dù sao đây cũng không phải trò đùa.



Sắc mặt của Ôn Huyền nhợt nhạt, cô muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại thôi, để mặc anh bể mình lên tầng. Cô ôm cổ anh, lưu lu1yến tựa vào lòng anh.

Thực ra cô cũng không nỡ rời xa anh, nhưng thật sự chẳng có cách nào hết. Lục Kiêu sờ trán cô 7bao lần liền, chắc chắn là cô không phát sốt mới đi thu dọn hành lý cho cô, bao gồm cả nội y của cô.

Lần này Ôn Huyền khô2ng chỉ đi một mình, mà còn có cả Hoắc Khải.
Ngoài khu trực thuộc, bởi vì đêm qua có tuyết rơi, vậy nên ban ngày trắng xóa một mảnh.

Anh mặc bộ đồ màu đen, trông càng thêm nổi bật, như tùng bách sừng sững trong tuyết.
Trong chiếc xe đang chạy tới sân bay, Ôn Huyền ôm lấy thành ghế nhìn về phía sau, đển tận khi bóng anh hoàn toàn biến mất mới thu ánh mắt về.

Hoắc Khải ngồi trên ghế phụ, anh ấy quay đầu lại nhìn, cảm thấy không thể nhìn nổi.
Nhưng hôm nay, tài xế kiêm trợ lý của Hoắc Khải tới đón bọn họ, vì đã đổi thà0nh xe việt dã rồi nên bọn họ tới thẳng sân bay luôn.

Lục Kiêu vốn định đi tiễn cô, nhưng lại nhận được một cú điện thoại đột xuất, hay tin mẹ của Trát Tây bị xuất huyết não, anh là đội trưởng, phải tới đưa bà ấy đi cấp cứu.
Lục Kiêu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao bà ấy cũng là người thân duy nhất của Trát Tây trên cõi đời này, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, là trụ cột tinh thần của nhau.

Thời khắc chia tay, Ôn Huyền còn ngồi trong xe, hạ kính xe xuống mỉm cười với anh, bảo anh đi lo chuyện của mình đi, không cần quan tâm tới cô, tới nơi cô sẽ gọi điện thoại cho anh.
“Huyền Huyền, anh nói này...”

Hoắc Khải đang định nói gì đó, nhưng thấy nước mắt cô bắt đầu tuôn ra như mưa, anh ấy lập tức mở to mắt, không nói ra được nữa, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Cuối cùng, anh ấy rút mấy tờ giấy bên cạnh ra, xoay người đưa cho cô: “Lau đi mau lên, đừng khóc nữa, lớn từng ấy rồi cơ mà. Anh thất tình còn không khóc đây, em mới chìa xa thôi mà đã khóc rồi!”