Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 309: Ngạc nhiên. gặp nhau trên máy bay



May mà anh chuồn nhanh, chứ ở lại đó thì có mà điên mất.

Anh ấy không dám đối mặt với người đó nữa.

Mong là sau khi trở về, anh ấy sẽk không bao giờ gặp lại vị Giáo sư Tiêu kia. Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.

Trong mắt không có một sự gợn sóng nào, hắn ta chậm rãi bước tới, cuối cùng dừng lại nơi chỗ ngồi bên cạnh Ôn Huyền, sau đó chậm rãi cởi áo khoác ra, vắt vào tay ghế rồi mới ngồi xuống.

Mùi gỗ đàn hương lọt vào mũi Ôn Huyền.
Theo sự chỉ dẫn của tiếp viên hàng không, người đó nhìn thấy chỗ ngồi của mình.

Hắn ta tươi cười nhã nhặn, nói cám ơn rồi mới dần dần chuyển mắt nhìn người ngồi cạnh mình.

Đó là một cô gái, nhưng chiếc kính râm đã che đi hơn nửa khuôn mặt của cô, còn đeo khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai, che kín như ninja.
Trái tim trống rỗng, như thể thứ quan trọng nhất của mình đã đánh rơi ở đó, cảm giác ấy ăn mòn nội tâm cô.

Bởi vì vé máy bay là do người khác đặt nên Ôn Huyền và Hoắc Khải không ngồi gần nhau, mà là cách một người.

Hơn nữa Hoắc Khải đã phát hiện ra chuyện giữa cô và Lục Kiêu rồi, vậy nên lần này anh ấy cũng không mặt dày mặt dạn đòi ngồi cạnh cô nữa.
Mùi hương ấy lưu lại rất lâu, vừa kín đáo vừa thần bí, loáng thoáng mang cảm giác như vừa tình tứ xong.

Thế nhưng Ôn Huyền chẳng hề nhìn hắn ta.

Cô chỉnhìn chăm chú vào điện thoại, vào lịch sử trò chuyện giữa cô và Lục Kiêu trong WeChat.

Từ lúc đi đến giờ, anh vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô, không biết bên đó thế nào rồi, cô lại không dám quấy rầy anh.

Một tiếp viên hàng không tao nhã đi tới: “Cô Ôn, máy bay sắp cất cánh rổi, làm phiền cô tắt nguồn điện thoại hoặc là chuyển sang chế độ máy bay.”

Lời nhắc nhở ôn hòa của tiếp viên hàng không vọng tới từ bên cạnh.

Ôn Huyền thở dài một tiếng: “Tôi tắt ngay đây.”