Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 310: Anh làm cô mang thai?



Đó là người đàn ông như thế nào?

Bề ngoài tuấn tú, sống mũi cao thẳng, mặt mày thon dài. Trát Tây cảm động: “Đại ca, em sẽ mau chóng trả lại số tiền này cho anh.”

Lục Kiêu gật đầu: “Tôi biết rồi, nhưng hiện tại tôi không cần gấp, cứ chăm sóc tốt mẹ cậu đã rồi nói sau.”
Một là vì cô là một người từng trải qua quá khứ u ám, từ nhỏ đã phải học cách quan sát thái độ của người xung quanh.

Thứ hai là bởi vì cô thấp thoáng nhìn thấy cái bóng của bản thân qua hấn ta - chán đời.
Ôn Huyền tựa lưng vào ghế, lần này cô dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng vẫn không nói gì.

Bảo cô mất lịch sự cũng được, tổ chất kém cũng được, tất cả đều chẳng sao hết, chỉ đơn giản là cô không muốn để ý tới thôi, huống chi người đàn ông này còn khiến cô sinh ra một cảm giác rất khó diễn tả.
Đúng thế, chính là chán đời, không có một chút thiện cảm nào với thế giới này.

Hiện tại, cô không hề muốn gặp một người giống hệt bản thân mình trước kia.
Có thể kết luận đó là một người giỏi che giấu bản thân.

Vì sao cô lại nhạy cảm với những điều này như thế?
Máy bay cất cánh, cảm giác chênh vênh ập tới. Theo bản năng, cô nắm chặt lấy tay vịn.

-
Sau khi cô và Hoắc Khải đi, dường như khu trực thuộc trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

“Đại ca, cám ơn anh. Bệnh viện yêu cầu nộp nhiều tiền như thế, nếu không có anh...”
Trát Tây nhìn đại ca của bọn họ rời đi, đôi mắt cậu ửng đỏ.

Tuyết ở Thanh Hải càng lúc càng lớn.
Ôn Huyền cứ thế nhìn hắn ta, cũng không nói gì cả. Cuối cùng, cô chỉ lẳng lặng quay mặt đi.

Thấy cô như vậy, người đàn ông cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không làm phiền cô đâu, tôi chỉ cảm thấy cô rất giống cô ấy thôi.”
Trát Tây đang cảm kích nói chuyện với Lục Kiêu.

Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu thì Lục Kiều đã ngắt lời. Anh vỗ vào vai Trát Tây, nói: “Mẹ cậu không sao là được rồi, giữ được mạng mới là quan trọng nhất, những chuyện khác không vội.”
Máy bay xuyên qua bầu trời đêm, mọi thứ bên dưới lọt vào trong tầm mắt.

Trong lúc Ôn Huyền vẫn còn đắm chìm trong cảm giác lưu luyến bịn rịn, hai chiếc xe việt dã về tới khu trực thuộc.
Rõ ràng vừa rồi hắn ta đang cười, nhưng lại thoáng toát lên cảm giác bạc bẽo lạnh nhạt.

Nhìn qua cũng đủ biết hắn ta là người có thân phận, hơn nữa bề ngoài khá điển trai, cử chỉnhã nhặn, người bình thường rất dễ có ấn tượng tốt với hắn ta.
Ông cụ Lý đã quét hết tuyết trong sân mấy lần rồi, vậy mà Lục Kiêu vẫn phải đứng ở cửa chà hết tuyết dính trên giày đi rồi mới vào trong.

Rõ ràng buổi sáng cô còn ăn cơm với anh, nhưng lúc này cô đã đi rồi...