Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 317: Chương 319



Nếu là thế thật thì thảm quá, bà thà để mình thua mạt chược liên tục cũng không muốn con trai mình chia tay.

Nhưng sau khi1 bà hỏi xong, giọng nói bất đắc dĩ của Lục Kiêu lại vang lên: “Bà Trần, bà muốn con trai mình chia tay đến thế sao? Con chỉ muốn 2nói với mẹ là con về Bắc Kinh rồi, hiện tại đang trên đường, lần này con Có lẽ những gì anh có không nhiều, nhưng anh sẽ dốc hết tất cả, bao gồm cả gia tộc của anh, cho cô một đám cưới linh đình.

Nếu như thể vẫn chưa đủ, sau khi kết hôn, anh sẽ cố gắng để cho cô nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Nhưng một giây sau đó, con trai của bà lại nói là Ôn Huyền đã có thai, bọn họ sắp kết hôn với nhau...

Hạnh phúc to đùng từ đầu kéo tới thế này!
Con trai bà về Bắc Kinh để kết hôn với Ôn Huyền, bởi vì Ôn Huyền đã có... có thai, có con với con trai của bà, là con cháu của nhà họ Lục.

“Trời đất ơi...”
Nhưng một giây sau đó, con trai của bà lại nói là Ôn Huyền đã có thai, bọn họ sắp kết hôn với nhau...

Hạnh phúc to đùng từ đầu kéo tới thế này!
Lục Kiêu không biết như thế nào mới được tính là yêu một người. Đối với anh, anh chỉ muốn cho cô tất cả, cho bao nhiêu cũng không đủ, muốn cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Ôn Huyền đã từng bất chấp nguy hiểm đi tìm anh rất nhiều lần, mặc dù lần nào cũng khiến anh run sợ giận dữ, nhưng lại khiến anh đánh rơi mất trái tim mình.
Trong ống nghe, Lục Kiêu nói rằng: “Lần nà0y con về là để đăng ký kết hôn với Ôn Huyền. Có thể cô ấy mang thai rồi, con phải nhanh chóng cưới cô ấy về nhà mình.”

Nói đến đây, anh dừng lại giây lát rồi tiếp lời: “Hiện tại cô ấy đang ở Bắc Kinh, vừa tới đây quay phim. Mẹ dọn dẹp nhà cửa đi, để mấy ngày tới cô ấy tới ở đây.”
Cô đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, khoác áo chúng và đi giày da, tiến thẳng vào bên trong.

Bên cạnh cô còn có nhóm đạo diễn Lý Tầm.
Trong đầu bà chỉ còn lại mấy câu đó.

Ôn Huyền tới Bắc Kinh rồi.
Ôn Huyền không ở trước mặt anh thì anh không yên lòng, huống chi có thể cô còn đang mang thai.

Thế nhưng, cho dù rất sốt sắng muốn kết hôn, nhưng anh tuyệt đối sẽ không qua loa sơ sài.
Hội chị em bên ngoài vẫn đang chơi mạt chược, thấy bà Lục nghe điện thoại xong là cứ ngơ ngác thẫn thờ, vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế, có sao không đấy?”

Bà Lục chậm rãi quay người lại, vẻ mặt hết sức kích động.
Hội chị em bên ngoài vẫn đang chơi mạt chược, thấy bà Lục nghe điện thoại xong là cứ ngơ ngác thẫn thờ, vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế, có sao không đấy?”

Bà Lục chậm rãi quay người lại, vẻ mặt hết sức kích động.
Bà đang kinh ngạc quá độ.

Mới một phút trước, bà còn bị hội chị em chơi mạt chược chế nhạo, nói con trai mình sắp ba mươi rồi còn chưa kết hôn, khoe là cháu gái nhà bọn họ đã học mẫu giáo.
Thấy sắc mặt của Ôn Huyền không được khá cho lắm, ông ấy lo rằng cô không muốn tới những nơi như thế này.

Nhưng cũng hết cách rồi, càng là nơi đất rộng thì càng phải chú ý nhiều hơn, dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ.
Con trai bà về Bắc Kinh để kết hôn với Ôn Huyền, bởi vì Ôn Huyền đã có... có thai, có con với con trai của bà, là con cháu của nhà họ Lục.

“Trời đất ơi...”
“Ôn Huyền, bọn họ là người của Tổng cục Điện ảnh, đa số là người quen, còn có người trong giới thượng lưu Bắc Kinh, tới rồi thì cũng phải gặp bọn họ.”

Lý Tầm vừa đi bên cạnh cô vừa nói.
về là vì có chuyện quan trọng phải làm.”
“Cái gì? Con trai, con về rồi á? Chuyện quan trọng gì mà con phải làm cơ?”

Bà Lục ngây ra như phỗng, lần đầu tiên trên đ7ời bà cảm nhận được sự nghiêm túc và gấp rút của con trai mình.
Trong điện thoại, Lục Kiêu không nói thêm gì nữa, nhưng dù anh tắt máy rồi mà bà Lục vẫn còn đờ đẫn đứng đó.

Bà cầm ống nghe của điện thoại để bàn, cảm giác chấn động bỗng chốc dâng lên.
Bà đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng quay về bàn mạt chược, vỗ bàn cái rầm rồi hớn hở nói một câu: “Các bà nghe cho kỹ đây! Từ hôm nay trở đi, tôi cũng được làm bà nội rồi!”

Nhân viên tạp vụ tiến tới mở cửa xe ra, đặt tay trên khung cửa xe, một cô gái tóc dài bước xuống.
Ôn Huyền gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi hiểu.”

Cô cũng thường xuyên giao lưu với những người này. Vậy nên cô biết điều gì nên nói, điều gì không, mặc dù ở đâu cũng có những kẻ chẳng tốt đẹp gì.
Bà đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng quay về bàn mạt chược, vỗ bàn cái rầm rồi hớn hở nói một câu: “Các bà nghe cho kỹ đây! Từ hôm nay trở đi, tôi cũng được làm bà nội rồi!”

Ôn Huyền tới Bắc Kinh rồi.
Nhưng nó về làm gì?

Giây tiếp theo, bà Lục nghe t2hấy lời nói trong ống nghe, thân thể chậm rãi cứng đờ lại, đôi mắt mở thật to.
Hoàn cảnh ở đây rất thanh nhã, là lựa chọn hàng đầu cho những cuộc gặp mặt thương mại, tiếc rằng rất khó đặt chỗ, đa phần những người tới đây đều là người có tiếng hoặc là các nhân vật có máu mặt.

Bọn họ vừa nối đuôi nhau vào trong, lại có hai chiếc xe xuất hiện trên con đường nhỏ trong rừng trúc.

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, tài xế lập tức xuống xe, mở cửa xe cho hai người đằng sau.