Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 332: 335



Chọn này chọn kia.

Ôn Huyền không nói nữa, cô vẫn chưa nói hết, chỉ bởi vì cô biết Lục Kiêu không có ý gì khác, càng không phải loại ngư1ời đó. Có lẽ ngay cả mẹ cô cũng cảm thấy phụ nữ không bằng đàn ông, con trai quan trọng hơn con gái.

Những quan niệm cổ hủ ấy ăn sâu trong đầu bao người, kể cả phụ nữ. Cho nên Ôn Huyền sợ. Với quá khứ mà cô đã từng trải qua, làm sao cô có thể nuôi dạy được con mình cho tốt đây?
Cô chưa từng nhận được tình yêu thương của bố mẹ, cô phải yêu con của mình như thế nào đây?

Khoảnh khắc nghe cô nói câu đó, trái tim Lục Kiêu chấn động mãnh liệt.
Cái loại người giống với kẻ đã sinh ra cô.

Lục Kiêu rất nhạy cảm, anh phát hiện ra cô suy nghĩ tới điều gì đó, trái tim 2khẽ run rẩy, nỗi xót xa vô hình dâng lên.
Ánh mắt anh tối đi vài phần, khiến người ta khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.

Phát hiện ra cảm xúc của anh đang thay đổi, Ôn Huyền nhướng mày lên, nửa đùa nửa thật nói: “Sao thế? Chắc không phải là anh đang thất vọng về em đấy chứ?”
Anh còn nhớ, Ôn Huyền nói bố cô là người trọng nam khinh nữ, cứ về đến nhà là lại trút giận l7ên mẹ con cô.

Lồng ngực ngột ngạt, Lục Kiêu không khỏi ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô: “Em yên tâm, nếu chúng ta có con, dù7 là con trai hay con gái thì đều sẽ được lớn lên trong niềm vui và hạnh phúc.”
Nhưng bà ấy quá yếu đuối, tình yêu của bà ấy dành cho em trai cô nhiều hơn.

Đúng thế, cô còn một cậu em trai, nhỏ hơn cô bảy tuổi.
Ôn Huyền tựa vào lòng anh. Cô giơ một tay lên, vẽ hình t2ròn trước ngực anh, nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa: “Sao thế, sao tự nhiên anh lại nhắc chuyện con cái với em? Đại Đội trưởng Lục, anh muốn làm b0ố rồi à?”

Câu nói mà cô vừa thốt ra như đụng mạnh vào trái tim anh.
Nào ngờ sau khi anh dứt lời, Ôn Huyền bỗng nở nụ cười đắng chát: “Không phải vì lý do ấy đâu. Em sợ mình không thể trở thành một bà mẹ tốt, đạt tiêu chuẩn được.”

Có thể mẹ cô yêu thương cổ.
Tuy rằng cô đang cười, nhưng trong lòng lại bồn chồn thấp thỏm.