Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 333: Tiếp xúc trực tiếp



Ôn Huyền nghe anh nói vậy, tưởng rằng anh làm chuyện xấu gì thật: “Hử? Anh có vấn đề gì sao?”

Lục Kiêu nhìn cô, anh thở dài một tiếng, 1đột nhiên dựng cô lên, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Trách anh lúc trước không đeo.”

Ôn Huyền nghệt mặt ra: “Đeo?” Đợi, đợi đã...

Hôm nay bà Lục cứ bảo cô gọi bà ấy là mẹ, đi đường còn dìu cô sợ cô ngã, lẽ, lẽ nào...

“Anh nói chuyện này với mẹ anh rồi à?”
Nhưng khi biết Lục Kiêu vội vàng trở về chỉ vì hoài nghi cô mang thai, còn lo lắng như vậy, không biết vì sao cô lại không thể nói ra được.

Nếu cô nói với anh là mình đã uống thuốc, không thể có chuyện mình mang thai được, liệu anh có... thất vọng lắm không?

Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, Ôn Huyền cứng đờ người lại.
Ôn Huyền trố mắt hỏi.

Thấy sắc mặt của Ôn Huyền bỗng trở nên phức tạp và vi diệu như thế, đại đội trưởng Lục bỗng câm như hến, không dám nói gì cả.

Nhưng không nói thì cũng đồng nghĩa với thừa nhận.
Nghe vậy, Lục Kiêu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Chúng ta phải đi kiểm tra cho rõ, xem có phải là có thật không.”

Ôn Huyền: “...”

Căn bản là không có mà!
Trong lúc cô đ2ang ngạc nhiên khó hiểu thì bỗng thấy ánh mắt của Lục Kiêu dừng lại trên bụng mình.

Chứng kiến cảnh ấy, lại liên tưởng tới chuyện anh 7nhắc tới con cái...

Mí mắt Ôn Huyền giật giật, đầu óc như nổ đùng đoàng, hai tai nóng bừng lên: “Không, không phải chứ? Lục Kiêu, chắc7 không phải anh tưởng em... mang thai đấy chứ?”
“Ôn Huyền, anh xin lỗi, tại anh không...”

Anh còn chưa nói xong thì một ngón tay trắng nõn đã đặt lên môi anh, chặn lời nói của anh lại.

Ôn Huyền nhìn anh, cô kề sát lại, thì thầm vào tai anh: “Không trách anh được, cũng tại em để mặc anh, muốn tiếp xúc trực tiếp.”

Cô càng như vậy, Lục Kiêu càng cảm thấy áy náy hơn.