Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 344: Đội trưởng lục không biết xấu hổ



Ôn Huyền đỏ bừng mặt, không nhịn được cắn răng, nhỏ giọng nói một câu: “Đội trưởng Lục, anh lả lơi quá đấy.”

Lả lơi quá đấy... <1br>
Đúng quá rồi còn gì, trông thì đúng đắn nghiêm túc, thế mà lại bảo cởi quần áo ra cho anh xem. Cánh tay chắc khỏe của người đàn ông ôm lấy cô, cơ thể mảnh mai của cô đối lập hoàn toàn với thân hình cao lớn tráng kiện của anh.

Dưới chắn, bả vai trắng nõn của cô lộ ra ngoài...
Cô chạy suốt dọc đường, mở cửa rồi vội vàng lên xe.

Lục Kiêu nhìn cô qua gương chiếu hậu, vừa chỉnh cho nhiệt độ trong xe ẩm hơn, vừa nghiêm túc nói: “Em vội làm gì hả? Mặt đất trơn trượt, nhỡ ngã thì phải làm sao!”
Ngược lại, sau những gì đã trải qua, khi ánh mặt trời chiếu tới, sương sớm đọng trên cánh hoa, càng khiến người ta mê mẩn.

Rèm cửa không kéo vào, ánh trăng lành lạnh xuyên qua cửa sổ và chiếu vào bên trong.
Sau khi trở về, Lục Kiêu vẫn khá bận rộn. Mặc dù cô không biết anh đang làm chuyện gì, nhưng có vẻ như khá quan trọng. Cứ tối cô đến lại thấy anh đứng ngoài sân, nghiêm túc gọi điện thoại cho ai đó.

Song cô cũng bận quay phim, vậy nên không hỏi nhiều.
Nhưng mấy ngày qua, ngày nào Lục Kiêu cũng đưa đón cô tới đoàn làm phim, quay những cảnh cuối cùng.

Sắp tới ngày lễ nên hầu hết học sinh, sinh viên sắp được nghỉ học rồi.
Đúng là không biết xấu hổ2!

Lục Kiêu hơi sửng sốt, nhưng sau đó, ánh mắt anh càng sâu xa hơn. Anh bỗng xoay người lại đè lên cô.
Đến tận khi trời tờ mờ sáng, không ai biết đêm qua đã trải qua điều gì, chỉ thấy những sợi tóc trên trán cô đã ướt đẫm, gò má ửng hồng.

Cuối cùng, cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, chìm vào giấc ngủ say sưa.
Cả hai đều không mặc áo.

Thoắt một cái, Ôn Huyền đã nghỉ ngơi được vài ngày ở nhà Lục Kiêu.
Thứ sáu tuần này, công việc của Ôn Huyền kết thúc từ lúc năm, sáu giờ chiều. Ở ven đường có một chiếc Audi A6 đang đỗ.

Ôn Huyền thay quần áo thật nhanh, bịt kín từ đầu đến chân, sau đó đi ra từ cửa phụ để tránh bị phóng viên theo dõi.
Khu vực giáp tường còn trồng 2hoa, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng lại nở rộ lộng lẫy, làm rung động lòng người.

Vốn phải rất yếu ớt, nhưng bất kể gió tuyết 0có giày xéo thể nào cũng không thể quật ngã nó.
Tận sâu trong mắ7t anh như có đốm lửa đang bùng lên, yết hầu trượt một cái, nói: “Thể à, anh còn lả lơi được hơn nữa cơ.”

Ôn Huyền: “...”
Ngoài sân, gió thổi khiến tuyết trên mái ngói rơi xuống, bay múa và xoay tròn trên không trung.
Lần nào cô cũng cảnh cáo anh, không cho anh xuống xe, sợ bị phóng viên nhìn thấy, nếu không thì anh đã xuống rồi.