Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 343: Đêm (3)



Ôn Huyền cảm thấy cảm giác này thật sự rất tuyệt vời. Cô và anh gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Chỉ cần nằm trên giường, lẳng lặn1g nhìn đối phương như thế này cũng làm cô thỏa mãn lắm rồi.

“Anh gọi em làm gì?” Ôn Huyền hỏi. Ôn Huyền nói tiếp: “Anh đừng nghĩ nhiều, mẹ sợ làm thể sẽ ảnh hưởng đến em. Dù sao chúng ta vẫn chưa kết hôn, bà ấy chỉ nghĩ cho em thôi. Nhưng mẹ còn nói là cảm thấy chúng ta yêu nhau vất vả quá, chẳng mấy

khi được gặp nhau một lần, vậy nên không nỡ bắt chúng ta ở riêng.”
Thấy hành động ấy của anh, trong lòng Ôn Huyền ngọt như vừa được ăn mật. Cô chậm rãi nói: “Lục Kiêu, anh có biết không, hôm nay lúc anh Thẩm Mộc về, mẹ đã lén nói với em rằng theo quy củ của tổ tiên thì hôm

nay em không được ngủ cùng với anh.”
Nghe vậy, Lục Kiêu khôn2g nói gì cả, chỉ dịu dàng nhìn cô.

Dường như anh đã cảm nhận được cảm giác mà mẹ anh gọi là “nồng nàn bên vợ” rồi.
Cô 7nằm trên giường chờ anh, ủ ấm chỗ ngủ của anh, sau đó lại dịch vào trong, nhường vị trí ấm áp cho anh.

Anh là một thằng đàn ôn7g, sao lại sợ lạnh cơ chứ? Nhưng được cô quan tâm, được cô săn sóc, cảm giác ấy thật sự rất ấm lòng.
Trước kia là đấu tranh với đám buôn thuốc phiện, với những tên tội phạm nguy hiểm, hiện tại là đấu tranh với những kẻ săn bắt trái phép.

Xét về bản chất thì chẳng có gì khác nhau, cả hai đều là cứu giúp sinh mạng.
Một bên màng nhĩ của anh bị rách, không nghe thấy gì cả. Có lẽ người khác chỉ cảm thấy anh muốn trốn tránh điều đó nên mới tới khu bỏ hoang ở miền Tây.

Nhưng chỉ có một mình anh biết rằng, anh chỉ muốn đi cứu hộ nhanh nhất có thể, khi mà nguy hiểm vừa xảy ra.
Quả thực, bọn họ muốn gặp nhau một lần cũng khó.

Lần này trở về, không biết lúc nào anh sẽ phải đi.
Vậy nên bọn họ thả lỏng, để cô muốn làm gì thì làm chứ không can thiệp.

Nghe những lời ấy, Lục Kiêu cũng không biết cảm xúc trong mình là thế nào nữa.
Thấy anh hơi nhíu mày, Ôn Huyền bỗng rướn người tới, hôn một cái vào cằm anh.

Lục Kiêu sửng sốt, giây tiếp theo, anh nghe thấy cô nói: “Đừng nghĩ nhiều làm gì. Có đôi khi, trông thì có vẻ như mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt, nhưng thực tế thì lại thường xuyên có những chuyển biến tích cực đấy.”
Nghe câu ấy, trái tim Lục Kiêu run lên.

Cái, cái gì?
Những lời nói này của cô cũng khiến anh nghĩ đến câu mà Thẩm Mộc nói tối nay.

Thẩm Mộc nói, anh sắp kết hôn rồi, anh nên xem xét rồi chuyển từ khu bỏ hoang ở miền Tây về.
Thật ra, với chiến tích của anh trong quá khứ, anh hoàn toàn có thể làm sĩ quan chỉ huy, và cũng có thể tiếp tục thăng chức.

Chỉ có điều anh sẽ không thể đi chấp hành nhiệm vụ được nữa.