Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 342: Đêm (2)



Ôn Huyền nóng bừng mặt. Cô nghĩ, kiểu gì anh cũng phải lên giường đi ngủ, bèn kiêu ngạo đẩy anh ra, cắn răng hừ một tiếng: “Anh mkuốn làm gì kệ anh, mang sách của anh đi đi, em đọc mà buồn ngủ luôn rồi, em

phải đi ngủ đây!” Tiểu yêu tinh này lắm chuyện quá, làm cô vã quá rồi!

Lục Kiêu nhìn xuống giường:“...”
Nhưng nói cũng nói rồi, cô chỉ đành bất chấp, nhìn vào ánh mắt thâm sâu của Đội trưởng Lục, ấp úng nói: “Thì, thì cứ để thể lên giường là được, đừng làm điều thừa thãi.”

Đúng thể, làm điều thừa thãi!
Lục Kiêu lo lắng, định bật đèn đầu giường lên, nhưng cánh tay mảnh khảnh của Ôn Huyền đã giữ tay anh lại.

Cô rúc vào lòng anh, nũng nịu nói: “Đau cũng không sao... Người ta thích được anh đè.”
Rốt cuộc cô đến với anh... là vì cái gì?

Một tay Ôn Huyền túm lấy chiếc chăn trước ngực, một tay vỗ lên giường: “Anh còn đứng đó làm gì nữa, mau lên đây đi!”
Mặc vào rồi vẫn phải cởi thôi.

Đã lên giường của cô rồi mà anh còn muốn giữ trong sạch á? Lạ đời!
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, huyệt Thái Dương giật thình thịch, dứt khoát đi tới cửa tắt đèn đi.

Ngay lập tức, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Anh mới chưa tốt nghiệp tiểu học ấy!

Thấy vậy, Lục Kiêu hơi nhướng mày, Anh đứng thẳng dậy, trầm giọng nói một câu: “Ừm, em ngủ trước đi, anh đi mặc áo ngủ đã.”
Dứt lời, anh định rời khỏi giường.

Nào ngờ giây tiếp theo, nữ thần Ôn bỗng chui ra khỏi chăn và ngồi bật dậy, sốt sắng hô to: “Không được, không được mặc!”
Lục Kiêu: “...”

Có một khoảnh khắc nào đấy, Đội trưởng Lục vô cùng hoài nghi.
Thành phố cổ kính này cũng dần chìm vào giấc ngủ say, nhưng có rất nhiều nơi vẫn đang sáng đèn.

Lịch sử lâu đời và văn minh hiện đại kết hợp lại với nhau, tạo thành một thủ đô hoàn mỹ.
Vừa nói, cô vừa trcượt người xuống, chui tuột vào trong chăn, quay lưng về phía anh và quấn chăn quanh người.

Cô không đọc nổi một chữ nào,a cũng là do anh khiến cô mất tập trung đấy thôi, còn dám ở đấy nói cô nữa.
Không được mặc?

Sau khi nhận thấy mình vừa làm gì, nói gì, mặt Ôn Huyền càng nóng hơn.
Đợi đến khi anh quay lại, vén chăn nằm lên giường, không biết vì sao cô gái bên cạnh lại kêu lên một tiếng, có vẻ như đang đau đớn.

“Sao thế? Anh đè vào em à? Có đau lắm không?”
Trước kia Ôn Huyền cũng từng tới Bắc Kinh rồi, nhưng hầu hết là tới tham dự các sự kiện, hoạt động, và cô cũng chỉ ở khách sạn, chưa đi đâu một mình bao giờ.

Cô cảm thấy, tuy rằng Bắc Kinh rất phồn hoa nhộn nhịp, nhưng lại không mang cho cô cái cảm giác thân thiết.

Nhưng hôm nay, tất cả đã khác rồi.