Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 341: Đêm (1)



Dáng người của Lục Kiêu không phải là kiểu luyện tập ở phòng tập gym mới được như vậy, mà là kiểu hình thành sau một quãng thời gian1 dài rèn luyện nghiêm khắc, dãi nắng dầm mưa, đi chấp hành nhiệm vụ.

Dường như khắp người anh ẩn chứa nguồn sức mạnh vô cùn2g vô tận, sức bộc phát cực mạnh.

Về điểm này, Ôn Huyền biết rõ hơn ai hết. Lục Kiêu đột nhiên cúi người xuống, bàn tay đang cầm khăn chống lên giường, tay còn lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.

“A.

Ôn Huyền giật mình hô lên. Nhìn khuôn mặt gần kề trước mắt ấy, cô bắt đầu cảm thấy khó thở.
Trời ạ, suýt thì chảy nước miếng, bớt quê đi một chút có được không!

Thấy tại cô đỏ lên, ánh mắt của Lục Kiêu trở nên thâm sâu. Nhất định là cô gái này lại đang nghĩ bậy bạ gì rồi.

Ôn Huyền mặc áo phông của anh, bởi vì quá rộng nên một bên vai cô sắp hở hết ra rồi, mang theo vài phần biếng nhác dụ hoặc.
Trong tay vẫn đang cầm sách giả vờ đọc, nhưng thực tế là chẳng có chứ nào vào đầu.

Mà bây giờ quay sang nhìn thẳng anh thì cũng không hay, nhịn khó chịu quá đi mất.

Đúng lúc này, hơi thở đàn ông phả vào mặt, loáng thoáng mang theo hơi lạnh khi vừa tắm xong.
Anh, anh làm gì thế?

Lục Kiêu cứ thể nhìn cô, phần lưng khom xuống, đường cong cơ bắp trên người hết sức hoàn mỹ, tám múi cơ bụng càng thêm rắn chắc.

Ánh mắt của anh khiến Ôn Huyền nóng ran khắp người, đúng lúc này, anh bỗng nhìn vào quyển sách trước ngực cô, nói: “Trước khi anh tắm, em đang đọc trong mười tám, anh tắm xong rồi mà em mới đọc tới trang

hai mươi. Sao thế, bạn Ôn Huyền, bạn chưa tốt nghiệp tiểu học à?”

Vừa nói, anh vừa rút quyển “Chiến tranh và Hòa bình' kia ra khỏi tay cô. Hy vọng khi thấy sách của mình không có sức hút với cô như thế, Tolstoy đừng có trách cô.

Dù sao cô cũng chẳng hề dành sự chú ý vào quyển sách này.