Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 350: Không để cục cưng phòng không gối chiếc



Nụ cười trên môi Ôn Huyền trở nên gượng gạo.

Lục Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Anh có thể làm gì đượ1c nữa chứ, chỉ có thể chiều cô mà thôi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra ở cổng trường, e rằng cô sẽ không bao giờ biết cô nàng này đã phải chịu ấm ức lớn cỡ nào, bởi vì cô ấy che giấu quá tốt.

Cô ấy không để bất cứ ai phát hiện ra nỗi buồn và sự chán nản của mình, lúc nào cũng xuề xòa xí xớn trước mặt ông bà Lục, chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Nhưng trên thực tế, tiếp xúc với bạn trai lâu như thế rồi, dành thời gian, sức lực, tiền bạc và tình cảm cho cậu ta, nhưng cuối cùng lại bị phản bội như thế.
Nói đến đây, anh dừng lại một lát, nói một câu bâng quơ: “Đêm nay anh không khóa cửa đâu.”

Rồi Lục Kiêu rảo bước đi trước.

Ôn Huyền nhìn theo bóng dáng anh, hai tay khoanh lại trước ngực, nở nụ cười ngọt ngào.
Gì đây? Anh không xứng có được một cái tên sao?

Ôn Huyền không n7hịn được bật cười.

Lục Kiêu nhìn cô, thản nhiên nói: “Em cười cái gì?”
Ôn Huyền bước tới, ôm lấy cánh tay anh, âu yếm hôn m2ột cái vào má anh, nửa trấn an nửa làm nũng: “Ngoan nha, ngoan nha, đợi đến đêm em sẽ lén trở về tìm ngủ với anh, tuyệt đối sẽ không để cục0 cưng của em

phòng không gối chiếc.”

Lục Kiêu ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Có phải anh chưa ngủ một mình bao giờ đâu, chủ yếu là anh sợ em không quen ngủ với người khác thôi.”
Sao cô ấy lại không khó chịu được cơ chứ? Nhưng cho dù 5 khó chịu đến mấy thì cô ấy cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

Quả nhiên, đến tối, khi Ôn Huyền theo cô ấy tới phòng phía tây, hai người nằm trên giường và nhắc tới chuyện đó, chỉ một lát là cô ấy lại bật khóc.

Nhưng lần này, Lý Tại Quân không òa khóc thành tiếng, mà chỉ lẳng lặng dựa vào lòng Ôn Huyền, khóc trong im lặng.

Có lẽ tiếng khóc trong im ắng như thể mới khiến người ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và sự đau đớn vô tận.