Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 461: Vợ anh chạy rồi?! (1)



Đối với bố mẹ, con cái là những cá thể độc lập, đều là vì làm bạn bên nhau trên một chặng đường đời, đâu cần phải nói nhiều như thế? Ai 1mà chẳng phải có cuộc sống của mình.

*** Mà kiểu người như Lục Kiêu rất dễ dàng trở thành mục tiêu.

Anh không chỉ vào tù một mình, mà trên người còn tản ra sự lạnh lùng ngạo nghễ. Người như vậy rất dễ bị đám đại ca nghía tới, “mài giũa” lại tính cách,
Dù sao, ai giết được anh thì sẽ có ngay mười triệu, thành ra tên nào tên nấy đều lăm le rục rịch.

Đã thể nơi này còn là trại giam, đánh nhau chỉ là chuyện thường ngày.
“Chúng ta hợp tác đi. Lát nữa né được quản giáo thì cùng xông lên!”

Một tên đầu trọc lên tiếng, trong ống tay áo thấp thoáng lộ ra một con dao.
Ôn Huyền lên máy bay. Mặc dù ông Lục nói là Lục Kiêu vẫn bình an vô sự, nhưng 2trước khi máy bay cất cánh, cô vẫn không nhịn được thầm nói với anh một câu: [Bình an]

Cô còn nói gì được nữa đây? Giờ khắc này7, muôn vàn lời nói cũng chỉ hóa thành hai chữ ấy.
Đám người kia thấy vậy đều nổi trận lôi đình.

Trong ngục giam, tuyết phủ trên mặt đất rất dày. Lục Kiêu được phân cho nhiệm vụ quét tuyết. Anh cầm cái chổi dài, cùng quét tuyết với mấy phạm nhân khác.
Cô bay về Thượng Hải.

***
Trong một nhà giam nào đó ở vùng ng7oại ô Bắc Kinh.

Buổi sáng, nhóm người mới vào tù đều phải ra ngoài lao động cải tạo.
Lúc trợ lý của Tổng Giám đốc Lý tới, anh ta đã lén đưa con dao này cho bọn họ.

Lục Kiêu đi ra ngoài, tất nhiên là anh cũng nhìn thấy bọn chúng. Thế nhưng anh chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức dời mắt đi, như thể không một kẻ nào có thể lọt vào mắt anh.
Vậy nên, trong lúc Lục Kiêu quét tuyết, đột nhiên có một kẻ đụng mạnh vào tay anh khiến anh hơi lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh ấy, đám người mà Lý Đình Trạch sắp xếp lập tức chú ý tới.
Chỉ có điều, trong ngục giam luôn có một quy định ngầm.

Trong tù cũng chia bè kéo phái, có mấy tên lên làm đại ca. Người mới vào thường sẽ phải theo một phe nào đó, nếu một mình thì rất dễ bị để mắt tới, sau đó ăn một trận đòn tơi bời.
Sau đó, trong mắt bọn họ hiện lên nét hưng phấn.

Dù sao bọn họ cũng biết Lục Kiêu khó chơi đến mức nào, có người giúp mình, đương nhiên là chuyện tốt rồi.