Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 462: Vợ anh chạy rồi?! (2)



Máu chảy ra ròng ròng.

Quản giáo phát hiện ra có chuyện xảy ra, lập tức quát lớn rồi lao tới, nhanh chóng ẩn những người khác xuống đất. <1br>
Lục Kiêu ôm bụng, máu tươi tuôn ra từ bụng anh, dường như sắp không đứng vững được nữa. Quản giáo vội vàng đưa anh tới phòng y tế.
Đám người của Lý Đình Trạch thì chỉ biết trơ mắt nhìn quản giáo đưa Lục Kiêu đi. Máu tươi chảy đầy đất, đồng thời cũng hôn mê rồi. “Hắn chết rồi thì tính là công của ai?” Một người hỏi.

Tên đầu trọc cườ2i lạnh một tiếng: “Đương nhiên là công của chúng ta rồi. Chuyện trong tù chỉ có chúng ta biết, chúng ta chỉ cần nói với bọn họ là tên họ Lục ấy đ0ang hấp hối chờ chết, bọn họ chả tin sái cổ ấy
chứ. Bọn họ chẳng cần biết là ai giết đâu, chỉ cần biết hắn chết hay sống là được.”

Chờ đến khi Lục Kiêu xuống mồ, số tiền kia sẽ là của bọn họ.
Lúc này, trên máy bay.

Tấm chắn sảng không kéo xuống, một khuôn mặt phản chiếu trên kính cửa sổ.
Hai người đứng ngoài xe, rốt cuộc cũng nhìn thấy người mà mình đang chờ.

Ánh trăng mùa đông trông rất lạnh, chiếu vào người và mặt anh, khiến hơi thở quanh anh càng thêm lạnh lùng.
tù, không phải người mà chúng ta sắp xếp.”

Nghe thấy những câu ấy, đôi mắt đằng sau cặp kính râm hiện lên nét tàn nhẫn.
Lý Đình Trạch nhếch môi, nói một câu mỉa mai: “Mấy chuyện đó không quan trọng, hiện tại tôi chỉ đợi hắn chết trong đó nữa thôi.”

Trợ lý gật đầu: “Đúng là vẫn đang cấp cứu, nhưng cho dù hắn không chết thì cũng không thể cản đường chúng ta được nữa.”
Khi trợ lý của Lý Đình Trạch nhận được tin nhắn, Lý Đình Trạch đã lên máy bay tư nhân của mình.

Ban đêm, một chiếc máy bay tư nhân đang chờ ở sân bay, chuẩn bị cất cánh tới sân bay Tây ninh ở Thanh Hải.
Lý Đình Trạch không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.

Trong bóng đêm, máy bay lao vút trên đường bay. Không bao lâu sau, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh.
Trong một nhà giam ở ngoại ô Bắc Kinh.

Cổng nhà giam mở ra, một chiếc xe con màu đen đỗ ở bên ngoài.
Mãi đ7ến khi bóng dáng của Lục Kiêu biến mất, bọn họ mới quay sang nhìn nhau.

Một người đàn ông trong số đó chậm rãi nói: “Nhìn thấy phần bị đâ7m chứ? Đó là vùng thận, chắc lần này hắn tiêu đời rồi...”
Nhìn thấy người đang đi ra ngoài, hai người kia vội vàng chào: “Cậu Lục.”

Còn người đang đi đằng sau Lục Kiêu là giám ngục trại giam này.