Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 485: Em bị đội trưởng lục bắt nạt (2)



“Em có thích không?”

Lục Kiêu đứng sau cô, anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói thêm phần dụ hoặc. Thế nhưng, anh v0ẫn nói: “Nơi này chỉ thích hợp tới nghỉ dưỡng. Con người là động vật sống theo bầy đàn, em vẫn phải về, khi nào mệt mỏi hãy tới.”

Đó là sự thật, nhất là đối với cô. Cuộc sống mà cô muốn không phải là một cuộc sống lặp đi lặp lại không có gì thay đổi. Anh cũng sẽ không để cô chỉ quanh quẩn bên anh, như thể sẽ không tốt cho cô.
Cô cân nhắc xem phải nói thế nào với Lục Kiêu, cuối cùng mở miệng: “Anh yêu, anh có còn giữ chiếc USB em đưa anh lúc trước không?”

“Còn, sao hả?” Lục Kiêu hỏi.
Ôn Huyền nở nụ cười. Cô không nói gì cả, ngồi dậy kéo anh nằm xuống, tựa vào lòng anh và hưởng thụ sự yên bình lúc này.

Tất cả đều quả tốt đẹp, đến mức cô suýt thì quên mất một chuyện quan trọng.
Vậy nên, khi chuyện đó lóe lên trong đầu, cả người cô hơi cứng lại.

“Sao thế?”
Chốn thành thị xô bồ cùng với những công việc bận rộn thật sự khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
7
Có những lúc cô phải bay tới mấy thành phố trong vòng một ngày để kịp quay chụp, chỉ mải mê theo đuổi những thứ đó, quên dừng chân để thưởng7 thức những phong cảnh tươi đẹp.

Thấy cô như vậy, Lục Kiêu nở nụ cười.
Ôn Huyền vẫn đang mặc bộ quần áo rộng 1rãi của anh. Cô xoay người lại, ngã vật xuống tấm nệm Tatami.

Tấm nệm rất mềm, chất lượng cực kỳ tốt. Cô lăn qua lăn lại, cuối cùng hít 2sâu một hơi, nói: “Em muốn ở đây mãi quá!”
Lục Kiêu cúi đầu hỏi.

Ôn Huyền nghĩ tới chiếc USB và hai kẻ đã giả danh thợ điện.
Nghe thấy tên hắn ta, Lục Kiêu nhíu mày lại.

Ôn Huyền tiếp tục nói: “Sau khi xuống máy bay, em phát hiện thấy trong túi xách của mình có chiếc USB ấy. Lúc đó em không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là chị Linh đưa em. Nhưng sau đó anh cũng biết rồi đấy, nó không phải của ai trong số chúng ta cả. Thế nên em mới nghĩ, liệu có phải chiếc USB này là của Lý Đình Trạch không? Có khi nào trong đó ẩn chứa bí mật gì của hắn ta không?”