Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 484: Em bị đội trưởng lục bắt nạt (1)



Nỗi lòng cô lại gầm thét dữ dội.

Một lát sau, Ôn Huyền ngã rạp xuống bàn, che mặt nói: “Hu hu hu, em không sạch sẽ nữa rồi, em kh1ông thuần khiết nữa rồi, em bị Đội trưởng Lục bắt nạt.”

Lục Kiêu liếc nhìn cô: “Em nói tiếng người đi.” Đôi mắt sáng lấp lánh của Ôn Huyền nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Nhưng em là vợ anh mà!”

Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Anh nhìn của Ôn Huyền lại khiến Lục Kiêu nghẹn họng một lần nữa. Ôn Huyền cũng nhúng cả tay mình vào đống bọt, cụp mắt thì thầm: “Vả lại, chồng em còn không xấu hổ, em xấu hổ cái gì hả?”
Lúc ở Bắc Kinh và Thượng Hải, mười hai giờ đi ngủ là rất bình thường. Nhưng ở đây, Lục Kiêu lại bắt cô đi ngủ luôn.

Cô không được thức đêm nữa, nếu không thì không thể khỏe lên được.

Ôn Huyền không làm trái ý anh. Ôm Lục Kiêu ngủ cũng là một chuyện khiến cô vui vẻ.
Ôn Huyền bỏ tay 2ra: “Lần sau làm chuyện đó thì nhớ gọi em dậy, cám ơn!”

Lục Kiêu: “...”

Đội trưởng Lục không nói gì nữa. Anh đứng lên, b7ưng bát đũa đã ăn xong tới phòng bếp để rửa, không đoái hoài gì tới cô nữa. Ôn Huyền “úi chà” một tiếng, lấy tay chống đầu nhìn anh với 7vẻ nghi hoặc. Nhưng nhìn từ góc độ này, cô lại thấy vành tai của Lục Kiêu hơi đỏ?
Cô phì cười vì hành động ấy của Đội trưởng Lục, cố tình nói: “Làm gì? Vì sao không để em dậy rồi làm mà cứ phải làm lúc em ngủ?”

Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Đội trưởng Lục càng đỏ hơn, như thể sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Cuối cùng, anh quay mặt sang, nhìn cô nói: “Ôn Huyền, em là con gái, biết xấu hổ hơn một chút có được không?”
“Không được xem.”

Đội trưởng Lục nghiêm trang nói.

Ôn Huyền: “?”
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, để mặc bàn tay mềm mại của cô mân mê tay mình.

Thời này, rửa bát thôi mà cũng thấy “ngon” như thế này.

Lúc chiều Ôn Huyền ngủ khá lâu, vậy nên khi thu dọn xong thì đã gần mười giờ tối.
Lúc này, cô như một yêu tinh dính người, không chịu rời anh nửa bước.

Phía Nam Bắc của căn nhà gỗ rất thoáng, bố cục đẹp, độ sáng tốt. Để tận dụng không gian một cách tốt nhất, Lục Kiêu còn thiết kế một cái gác xép nhỏ.