Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 500: Chương 503



Về kế hoạch điều tra tìm kiếm chiếc USB, hắn ta biết là đã thất bại rồi.

Người của hắn ta bị cảnh sát bắt đi với tội danh có ý đồ ktrộm cắp tài sản.

Ngoài việc mắng một câu “vô dụng” ra thì hắn ta chẳng còn từ ngữ nào để hình dung nữa. Lục Kiêu về đến nhà là nhìn thấy hình ảnh ấy.

Trên chiếc bàn bên cạnh sô pha trong căn nhà gỗ nhỏ, một ngọn đèn êm dịu đang tỏa sáng.

Tivi đang chiếu một bộ phim thời xưa. Ôn Huyền mặc chiếc áo lông và quần ngủ rộng rãi, nằm co mình trên xô pha, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi.
Đến giờ nấu cơm, cô mải suy nghĩ vẩn vơ nên cắt vào tay, may mà Lục Kiêu chuẩn bị sẵn hộp thuốc rồi. Ôn Huyền nấu canh, làm vài món ăn để trong nồi, chờ anh trở về.

Thỉnh thoảng cô lại nhìn điện thoại, xem bao giờ anh trả lời tin nhắn của cô. Nằm trên xô pha, chờ được một hồi là cô nhắm mắt lại.

Sáng nay dậy sớm, thành ra bây giờ đã thấy mệt rồi.
Hôm nay, trong lòng Ôn Huyền cứ cảm thấy thấp thỏm bất an.

Buổi sáng mở mắt ra, không thấy Lục Kiêu ở nhà, phần giường bên cạnh cô lạnh giá, đến mức cô phải hoài nghi, không biết anh đi từ lúc nào.

Dù sao lúc cô mở mắt ra mới tờ mờ sáng mà thôi.
Trong tay cô còn cầm điện thoại di động.

Lục Kiêu nhẹ rón rén đi về phía cô.

Bên ngoài căn nhà gỗ đầy rẫy nguy hiểm, gió rét đan xen, còn ở trong nhà thì như được ngăn cách tất cả. Nhìn thấy cô, cảm xúc căng thẳng trong lòng anh mới dịu đi đôi chút.

Lục Kiêu thấy chiếc điện thoại trong tay cô lóe lên, hình như có người gửi tin nhắn tới. Anh cúi đầu nhìn, thấy cửa sổ trò chuyện với anh đang hiển thị trên màn hình điện thoại.

Cô gửi tin cho anh, vẫn đang chờ anh trả lời.

Ôn Huyền loáng thoáng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhưng hình như cô đang nằm mơ. Có vẻ như chuyện xảy ra trong mơ không tốt, khiến cô nhíu mày lại.

Cô lẩm bẩm điều gì đó, cuối cùng đột nhiên gọi to rồi choàng tỉnh: “Lục Kiêu!”