Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 501: Chương 504



Ôn Huyền cọ vào lòng anh, có vẻ như giấc mơ ấy làm cô rất sợ hãi. Nhưng sợ Lục Kiêu lo lắng, cô chỉ nói: “Không sao, em mơ là mình đang chờ anh, knhưng mãi mà không thấy anh về...”

Trên thực tế, cô mơ thấy một vụ nổ. Ngay cả ở trong mơ, sóng nhiệt từ vụ nổ ấy vẫn gần như thciêu đốt cô.

Thế nhưng, người đứng giữa vụ nổ ấy là ai?
Lục Kiêu nhân lên trên đó rồi đẩy sang một bên. Chỉ thấy trong tủ có một cái lỗ hổng, phần giữa bị một vách ngăn che đi, đằng sau có một không gian trống.

Lục Kiêu nói một cách nghiêm túc: “Anh biết em đánh đấm khá giỏi, nhưng nếu có nhiều người thì em sẽ không ứng phó hết được. Nơi này có chỗ ẩn náu bí ẩn, nếu có kẻ xông vào lúc anh không có nhà, em hãy trốn vào đây.”
Ôn Huyền hơi ngẩn ngơ, anh định cho cô xem thứ gì?

Lục Kiêu đứng lên, Ôn Huyền cũng đứng lên theo. Hai người cùng nhau lên gác xép.
Cô cũng không muốn hỏi, nhất là sau khi nhìn thấy khẩu súng trên bàn. Đó là súng của cảnh sát.

Cô nhận ra được, bởi vì lúc quay phim ít nhiều cũng phải tìm hiểu về nó.
“Xem cái gì?”

Ôn Huyền lơ ngơ, đây chẳng phải là một cái tủ quần áo sao?
Hai người ăn cơm với nhau. Nhưng trong suốt bữa cơm, Ôn Huyền chỉ cảm thấy Lục Kiêu có tâm sự gì đó, anh chỉ im lặng không nói gì.

Đến tận khi gần ăn xong, anh mới trầm giọng nói: “Ôn Huyền, em lên đây với anh, anh có thứ này cho em xem.”
Nhưng ngay sau đó, cô thấy Lục Kiêu mở tủ ra, gạt quần áo treo trong đó sang một bên, để lộ ra ván tủ đằng sau.

Đang lúc Ôn Huyền càng thấy khó hiểu hơn, giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến cô kinh ngạc diễn ra.
Đồng thời, đằng sau cái tủ này là một cái cửa sổ.

“cửa sổ này là để em chạy trốn lúc thực sự cần thiết. Em có thể chạy trốn từ nơi này, bên dưới anh để sẵn một đống cỏ khô rồi.”

Nghe những lời anh nói, nỗi lòng Ôn Huyền ngày một trĩu nặng. Đến cuối cùng, Lục Kiêu hít sâu một hơi. Anh đưa khẩu súng màu đen mà Ôn Huyền vừa nhìn thấy cho cô. “Em cầm lấy khẩu súng này để phòng thân.” Ôn Huyền: “...”