Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 502: Căn nhà gỗ



Sự mông lung mới là nỗi sợ hãi lớn nhất. Thay vì để cô suy đoán lung tung, chẳng thà nói hết mọi chuyện cho cô, để cô biết nếu gặp nguy hiểm thật 1thì phải tự vệ thế nào.

“Lý Đình Trạch?”

Ôn Huyền nhíu mày, nhìn anh với vẻ khó tin. Vốn cô cũng hoài nghi về Lý Đình Trạch rồi, nhưng không ngờ hắn ta lại là một kẻ khốn kiếp, một tên súc sinh làm bao chuyện tàn ác như t2hế Lục Kiêu cầm chặt tay cô: “Đừng sợ, anh biết em rất lo lắng, nhưng em phải tin là anh nhất định sẽ trở về. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của a0nh rồi.”

Nói đến đây, anh lại liếc nhìn ra bên ngoài, thản nhiên mở miệng: “Hiện tại đang trong tình huống đặc biệt, anh đã sắp xếp vài người ở bên ngoài để bảo vệ em. Không có chuyện gì là tốt nhất, còn nếu xảy ra chuyện, em phải lập tức núp vào trong tủ, chạy trốn từ nơi này. Tuyệt đối không được giáp mặt chọi cứng với chủng! Chúng sẽ không đánh nhau với em đâu, bởi vì tên nào cũng có súng.”

Lục Kiêu dặn dò thật kỹ.
Lục Kiêu nhìn sang nơi khác. Anh kéo2 cô ngồi xuống ghế, kể vắn tắt toàn bộ câu chuyện cho cô.

“Sau vụ tai nạn giao thông và vụ phải người giả danh thợ điện tới nhà em, chỉ c7ần hắn không lãnh án tù chung thân thì sẽ luôn là một mối uy hiếp to lớn. Vậy nên, anh nhất định phải đi giải quyết hắn.”

Ôn Huyền: “...”7
Vậy nên, sau khi Lục Kiêu nói xong những điều đó, cô nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng, nói: “Lục Kiêu, anh cứ yên tâm đi đi. Em tin anh sẽ không sao hết, sẽ giải quyết được lũ tội phạm ấy. Em ở đây chờ anh.”

Ôn Huyền nhìn anh, chậm rãi nói một câu nữa: “Nhưng em cũng mong anh có thể tin tưởng em. Anh đã chiến đấu ở tiền phương, em sẽ ở hậu phương bảo vệ ngôi nhà nhỏ của chúng ta. Vậy nên, đừng lo cho em! Cho dù gặp chuyện gì thật, em cũng sẽ cố gắng bảo vệ bản thân, chờ đến lúc đoàn tụ với anh.”

Vừa nói, Ôn Huyền vừa bước tới trước mặt Lục Kiêu, vươn tay ra ôm lấy anh. Cô tựa đầu vào ngực anh, cọ nhẹ rồi dịu dàng nói: “Anh biết em yêu anh đến mức nào không? Em không thể không có anh, thế nên, chúng ta đều phải sống sót vì đối phương. Từ đầu tới cuối, Lục Kiêu không hề nói gì, nhưng nội tâm lại chấn động không thôi, nắm đấm cũng siết chặt lại. Cuối cùng, anh giơ cánh tay lên, ôm lấy cô thật chặt.

Ôn Huyền nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: “Được, anh hứa với em.”