Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 80: Bắt nạt đội trưởng lục



Anh rất cao, hai chân thon dài mạnh mẽ.

Sau khi anh ra khỏi thang máy, vừa ngước mắt đã thấy dấu mũi tên chỉ số phòng trên tườngk. Anh ta đưa cho cô một chiếc hộp màu đỏ.

Đứng ở lối thoát hiểm, có thể nhìn thấy rõ đó là... một hộp bao cao su.
Nắm tay anh thoáng siết chặt.

Đúng lúc mọi thứ xung quanh đang yên ắng thì đột nhiên, tiếng thang máy ngoài hành lang vang lên.
1425.

Trên hành lang yên tĩnh, anh chỉ đứng trước cửa phòng khách sạn đó mà không hề nhúc nhích.
Anh đi qua lối thoát hiểm, ngang qua chốt cứu hỏa, ngang qua mấy bức tranh trên tường, chậm rãi đi từng bước một, cuối cùng dừng lại.

Đôi lông mày bị vành mũ che khuất hơi nhướng lên, nhìn vào số phòng trên đó.
Người phục vụ đi thẳng tới cửa phòng 1425, dừng lại bấm chuông cửa.

Lục Kiêu vừa lách mình núp vào lối thoát hiểm, thấy cảnh này, hơi thở của anh hơi khựng lại.
Trong cánh cửa, là cô.

Ngoài cánh cửa, là anh.
“Cảm ơn anh.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, cô mở hé cửa, vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ra.
Lấy phòng 1420 làm ranh giới, các phòng còn lại trải sang hai bên trái phải.

Anh chỉ liếc một cái rồi thu tầm mắt về,c đi về phía bên phải.
Anh đứng yên rất lâu, cuối cùng nghiêng người dựa vào bức tường cạnh cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ánh đèn mờ ảo hắt xuống hành lang, anh khẽ ngước cằm, nhắm mắt lại.
Sau đó, lại một người nữa xuất hiện trên hành lang.

Anh ta mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, đẩy một chiếc xe ăn, bên trên đặt một chai vang đỏ và một hộp...
Ánh sáng mông lung kia cũng chẳng thể làm dịu đi gương mặt lạnh lùng góc cạnh của anh.

Không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, rõ ràng anh đã đến nơi rồi.
Trong lối thoát hiểm đóng hờ rất tốt, chỉ có ánh sáng lắt léo hắt vào từ hành lang.

Anh vẫn đứng im, hay nói chính xác hơn thì đôi chân của anh không thể di chuyển.
Trên hành lang, hai bên tường dán giấy dán tường có hoa văn retro màu cam sẫm, treo vài bức tranh sơn dầua, dưới chân trải thảm đỏ kéo dài đến cuối hành lang.

Ban đêm, đèn ngoài hành lang rất tối, điều này càng làm tăng thêm cảm giác cám dỗ mập mờ không nói nên lời.
Hôm nay là đêm cuối cô ở Thanh Hải, đêm cuối ...

Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời cô đến nơi này, nhưng cũng có thể là lần cuối cùng trong đời.