Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 81: Cô đau lòng



Tàn thuốc rơi lả tả đầy đất.

Trong phòng, Ôn Huyền cầm một ly rượu vang đỏ rồi thường xuyên đi qua đi lại.

Từ chín giờ, đến mười giờ1, rồi mười một giờ. ***

Màn đêm đen kịt đầy sao đang thay đổi từng chút một theo thời gian trôi.

Từ đêm khuya cho đến khi phía chân trời dần hiện lên ánh sáng vàng chói, rồi tới lúc ngọn lửa đỏ lấp ló sau dãy núi tuyết trắng như bông, mặt trời dần dần nhô lên.
Cả người trông vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn, có khí chất, và còn rất ngầu.

Cô đi thẳng về phía thang máy, nhưng đi được một lúc, không biết nhận ra điều gì mà đôi chân cô lập tức dừng lại.

Sau đó hàng mi cong dài của cô khẽ run run.
Hôm nay cô mặc áo khoác màu đen, bên trong là một chiếc áo lông cao cổ màu cà phê, thoáng che khuất cái cắm trắng nõn của cô.

Do gió trong núi rất lớn nên sẽ rất lạnh, cô cố ý đội thêm một chiếc mũ màu đen và một chiếc khăn quàng cổ Burberry.

Phía dưới là quần jeans màu xanh đen bó sát người, chân đeo một đôi bốt Martin màu đen, một bên vai đeo ba lô Fendi đi ra ngoài.
Ôn Huyền cười, nụ cười của cô tràn ngập sự châm biếm với chính mình.

T0hực sự như vậy, người mang suy nghĩ xấu xa như cô sao có thể xứng đôi với anh.

Đến lúc này cô bỗng cảm thấy có chút may mắn vì anh không đến, nếu không một người đàn ông tốt, luôn tuân thủ kỷ luật một cách nghiêm ngặt như anh đã bị cô vấy bẩn rồi.
Đúng thế, sao anh lại đến được, anh chính trực như vậy, là người luôn có thái độ vô cùng nghiêm túc với bất cứ việc gì, sao có thể đến 7đây tình một đêm với cô được.

Dù rằng anh có ý với cô thì đã sao? Trong mắt anh, chẳng qua cô chỉ chơi đùa với anh thôi, chỉ là thèm khát t2hân thể của anh thôi.

Nhưng mà không phải vậy sao...
Nhìn quanh phòng, trừ chính cô ra thì không còn ai khác nữa, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Khóe môi cô khẽ cong lên, hàng mi cụp xuống, tay luồn vào mái tóc hơi bù xù rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Chiếc xe tới núi Bayan Har đang đợi dưới tầng.
Nơi cô vừa đi ngang qua nhấp nháy đèn thoát hiểm màu xanh lục.

Dường như dáng vẻ cao lớn trong ấy cũng đã nhận ra điều gì, thân hình cứng đờ lại.

Ôn Huyền nín thở, từng bước, từng bước mà lùi ra sau.

Cuối cùng, khi lùi đến chỗ lối thoát và dừng lại, tầm mắt của cô hướng vào bên trong cánh cửa khép hờ.

Những mẫu thuốc lá rải rác đẩy trên mặt đất, tàn thuốc đập vào mắt cô.