Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 82: Một người, một đời!



Lục Kiêu, Lục Kiêu, nhất định là anh đúng không, nhất định là anh! Tối qua không phải anh không đến, mà ngược lại, anh có đến, nhưng1 anh lại không đi vào mà hút thuốc bên ngoài hành lang suốt đêm, dựa cửa đứng suốt một đêm!!! Chỉ đơn giản là vì, hôm nay cô phải đ2i.

Chóp mũi của Ôn Huyền cay xè, trái tim co thắt, nhói đau, run rẩy. Không phải một đêm phong lưu, mà là cả đời trung thành.

Nói anh cố chấp cũng được, bảo thủ cũng được, anh đến từ gia tộc quân nhân có tiếng là nghiêm khắc, từ nhỏ đã lớn lên ở đại viện Bắc Kinh, lời răn dạy của bố mẹ và yêu cầu của quốc gia với anh vẫn còn ngay trước mặt.
Nhưng đường đi cũng càng lúc càng khó đi hơn.

Xe điên cuồng xóc nảy trên sa mạc Gobi, Ôn Huyền ngồi trên chiếc xe Jeep Commander mà chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, dạ dày cũng đã xóc đến mức cảm thấy buồn nôn.
“...”

Núi Bayan Har, đồng thời cũng là ranh giới giữa Thanh Hải và Tây Tạng.
Mà ở trong chiếc xe taxi kia, bờ môi của người đàn ông khẽ mấp máy, khàn giọng đọc ra một địa chỉ rồi không hề mở miệng nữa.

Dựa vào thành ghế, anh nhìn qua gương chiếu hậu ngoài cửa sổ xe, loáng thoáng thấy có một bóng người khập khiễng muốn đuổi theo về phía anh.
Có lẽ, đến cùng bọn họ vẫn chỉ là người của hai thế giới mà thôi.

? Lúc Lục Kiêu lại mở mắt ra, nét nhẫn nhịn nơi đáy mắt đã tan biến, chỉ còn lại sự tỉnh táo.
Một đêm tình, một đêm phong lưu, anh không thể, và cũng sẽ không làm vậy.

Có lẽ chuyện này chẳng khác gì chuyện thường nhật với những người ở thế giới của cô, nó vô cùng bình thường, nhưng với anh thì lại khác.
Anh phải lo nghĩ cho tổ quốc thì mới có thể dâng hiến bản thân mình và trung thành với tổ quốc cả đời.

Anh xác định một người thì mới có thể trao tặng cả thể xác, và tất nhiên, cũng sẽ trung thành cả đời.
Tên ngốc này, tên ngốc này! Ôn Huyền nhanh ch7óng chạy xuống lầu đuổi theo anh, nước mắt của cô sắp phải bị anh ép tuôn trào, có phải anh bị ẩm đầu rồi không? Chẳng phải anh là 7đại đội trưởng lạnh lùng vô cảm sao? Chẳng phải anh là người đàn ông lý trí nhất trên thế giới này sao! Anh đến nhưng không đi vào 2đã đành, lại còn lẳng lặng đứng ngoài cả đêm.

Tầm mắt của Ôn Huyền dần mơ hồ, lúc xuống đến bậc thang cuối cùng còn trật ch0ân, cô cố nén cơn đau nơi mắt cá chân để đuổi theo, nhưng sảnh khách sạn đã không có bóng dáng của anh nữa.
Nơi này có núi cao quanh năm phủ tuyết trắng, bao la hùng vĩ và cũng quanh co khúc khuỷu, sông băng trải dài khắp nơi, dưới thung lũng giữa những ngọn núi, những con bò hoang và cừu Tây Tạng đi lại thành bầy.

Phân đội xe du lịch tiếp tục đi sâu vào trong đó, càng đi vào trong, cảnh vật càng trở nên bao la hùng vĩ.
Người đàn ông kia lại như không nghe thấy, anh ngồi luôn vào ghế phụ.

Ôn Huyền muốn lại đuổi theo nhưng cô vừa bị trật chân nên không thể đi tiếp được nữa.
Chờ đến khi Ôn Huyền ra khỏi cửa khách sạn, cô chỉ thấy cách con đường đối diện không xa, một người đàn ông mặc áo hoodie có mũ đang cúi đầu chui vào một chiếc xe taxi.

Liếc mắt một cái là cô nhận ra bóng người ấy là ai, cô thừa biết ấy chứ! “Lục Kiêu!!!” Ôn Huyền lại hô to đến khàn cả giọng.
Dù có bộ giảm xóc nhưng nơi này vẫn rất khó đi.

Phong cảnh đẹp thì đẹp thật, như thiên đường vậy, chỉ có điều nơi này thật sự không phải nơi mà con người có thể sinh tồn, nhưng mà cũng nhanh thôi, buổi chiều là về rồi, buổi tối ngồi máy bay đi luôn, đây là lịch trình một ngày cuối cùng của cô ở đây.

**