Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2205: Tứ đại khấu



Chợt nghe trong đêm, tiếng la hét không ngừng vang lên, lửa cháy bốc lên, cùng với đó là tiếng hò hét vang dội.

Lúc này trong trấn, vô số thân ảnh nam tử hung thần ác sát tay cầm vũ khí cởi trên lưng ngựa, xông vào từng ngôi nhà dân giết người cướp của. Thậm chí có cả cưỡng dâm nữ tử..

Có người chống trả có người phản kháng, cũng có người bỏ chạy trốn đi, khung cảnh hỗn loạn hết sức.

Đội nhân mã này ước chừng gần ba ngàn người, toán nhân mã xông thẳng vào thôn trấn, đầu tiên là phóng tiễn hạ sát mấy con chó đang lao ra cản chân ngựa, tiếp đó xông vào từng nhà một lục soát.

Nhất thời gà bay chó chạy, tiếng kêu than khóc lóc vang trời.

“ Đẹp quá nữ nhân”

“ Nam giết nữ sống, hắc hắc”

“ Tiểu nương bì này thật xinh đẹp, không ngờ trong trấn này lại có cô em xinh đẹp như vậy”

“ Hôm nay chúng ta hời lớn rồi”

“ Tên nam nhân này cũng tuấn lãng đấy”

“ Thật mẹ nó cái thằng mặt trắng”

“ Yên tâm đi, nữ nhân của ngươi huynh đệ chúng ta sẻ chiếu cố cho”

“ Hắc hắc hắc, ta các thích ả ta rên rỉ trước mặt ta, còn cái thằng kia kêu gào nhìn nữ nhân mình bị cưỡng hiếp”

Tống Ngọc Hoa khẩn trương nhìn mấy chục đạo ánh mắt dâm tà hướng về mình, vị trí của cả hai đả bị một nhóm nam nhân cởi ngựa mang theo vũ khí vây kín.

“ Đừng sợ, chỉ một đám giun dế mà thôi” Đế Thiên An cất lời.

Tống Ngọc Hoa khẻ gật đầu, chút cảm xúc nảy lên liền quẳng lên chín tầng mây, nàng biết rõ nam nhân mình lợi hại cở nào.

“ Các ngươi có thể chết được rồi” Đế Thiên An ánh mắt lạnh lẻo, bàn tay vung lên ngưng tụ lấy một thanh trường kiếm cổ xưa.

“ Xuy.. xuy”

Trường kiếm sắc bén, lướt nhanh như lưu tinh mà đi.

“ Phốc” “ Phốc” “ Phốc”

Vô số thanh âm vang lên, chỉ thấy đám nhân mã phía trước vì quá bất ngờ, thân thể trường kiếm như thiểm điện cắt qua, máu tươi không ngừng bắn ra nhiễm đỏ mặt đất, thân ảnh đổ ập dưới mặt đất bên dưới.

Trường kiếm uốn lượn trên không trung, theo ý niệm Đế Thiên An khống chế vẻ lên một đường cong, nháy mắt đem ba mươi tên nhân mã giết.

Một kẻ không lưu.

“ Leng keng!!!”

Từng tiếng lanh lảnh binh khí rơi xuống mặt đất vang lên, từng gả thân ảnh cởi trên lưng ngựa nhanh chóng ngả xuống mặt đất bên dưới.

Trong mắt Đế Thiên An mà nói cái đám người này tuy đông chẳng khác nào là sâu kiến, mà thực lực xem kha khá một chút, trong đó có bốn người, cũng chính là bốn gả thũ lĩnh của nhóm nhân mã này.

Cả bốn người sát khí bức người, hơn nữa thân thủ võ công đều hơn xa rất nhiều lần những tên lâu la bên dưới.

Đế Thiên An một đường ôm đi Tống Ngọc Hoa, một đường giết người, không một ai có thể thoát khỏi hắn ma thủ.

Tùy Triều đả suy vong, các lộ nghĩa quân liên tục nổi lên dấy binh cát cứ các vùng, mà cái nhóm nhân mã này không phải là nghĩa quân, mà là phỉ tặc.

Thanh danh à không là xú danh không nhỏ. Chính là Tứ Đại Khấu.

Mượn thời loạn lạc cơ hội, cướp đốt giết hiếp.. so với các ác nhân trên giang hồ không một chút kém cạnh.

Tứ Đại Khẩu đi khắp nơi cướp bóc, đi qua chỗ nào là chỗ ấy tan hoang thảm hại như có dịch châu chấu vừa tràn qua, gian dâm, giết người, cướp của, không gì là không dám làm.

Tứ Đại Khấu là bốn thế lực liên minh cùng nhau do 4 gả thủ lĩnh nắm giữ, lần lượt là Quỷ Khóc Thần Hiệu, Tào Ứng Long; Đất Khô Cằn Ngàn Dặm, Mao Táo; Kê Khuyển Bất Lưu, Phòng Kiến Đỉnh; Thốn Thảo Bất Sinh, Hướng Bá Thiên.

Trong Tứ Đại Khấu, nếu luận võ công thì Quỷ Khốc Thần Hiệu Tào Ứng Long là cao minh nhất, thủ hạ cũng đông nhất, lên tới ba vạn người, lại không ngừng chiêu nạp thêm người mới, mỗi ngày đều bành trướng thế lực.

Chính vì thế mà Tứ Đại Khấu có thể ngang ngược hoành hoành một vùng trong lúc thiên hạ Đại Tùy bất ổn này.

Động tĩnh của Đế Thiên An hẳn là không nhỏ, dù sao ngoại hình tuấn lãng lại mang theo một cô xinh đẹp em gái, lại một đường giết ngược thế kia làm cho rất nhiều tên tặc khấu tâm sợ chân run.

Rất nhanh một toán tặc khấu vây ép lấy hai người Đế Thiên An lại, cung nỏ gươm kích đều chỉ về hai người.

Một cái lối đi mở ra, hai mươi người hùng dũng tiến đến, ngoại trừ bốn người đang giơ cao đuốc là buộc khăn trắng trên đầu ra, những người khác đều ăn mặc khác nhau, đều có khí độ thần thái và khí độ của bậc cao thủ, chính là những kẻ đứng đầu của đám tặc khấu.

Bốn người đi đầu hình tướng lại càng đặc dị hơn, là tứ đại khấu hoành hoành ngang ngược khắp một dải Trường Giang này, niên kỷ đều trong tầm từ ba mươi tới bốn mươi tuổi.

Một trong bốn tên đi đầu cười lên ha hả nói: “Bản nhân Hướng Bá Thiên, những bằng hữu giang hồ thích đùa đã tặng ta một cái ngoại hiệu gọi là Thốn Thảo Bất Sinh, tất cả chỉ vì họ không hiểu con người ta mới sinh ra hiểu lầm mà thôi.”

“Sự thực thì Hướng mỗ đây là người rất thương hoa yêu hoa, vị tiểu thư này chỉ cần khuất thân về ở với ta ba ngày, đảm bảo nàng sẽ đứng ra cải chính cách nghĩ sai lầm này của thiên hạ, đồng thời còn thả tình lang của nàng một mạng.”

Ngoại hình của Hướng Bá Thiên quả thật khiến người ta không thể nịnh hót vào chỗ nào được nữa, thân hình béo lùn ngũ đoản, tay chân cũn cỡn, bụng phình to như cái trống, cái đầu nhỏ dẹp lép giống như được gắn thẳng vào thân hình béo mập, chẳng thấy cái cổ đâu.

Thế nhưng đôi mắt ti hí như chuột của y lại lấp lánh một thứ ánh sáng xanh tà dị, khiến người ta vừa nhìn đã biết y chẳng những là cao thủ nội công mà còn đi theo con đường tà môn nữa.

Đôi cương hoàn răng cưa lởm chởm, ngân quang lấp lánh trên tay y càng khiến người khác cảm nhận được sự nguy hiểm và trá ngụy của y. Không biết đã có bao người đã phải nuốt hận dưới đôi Đoạt Mệnh Xỉ Hoàn này của y rồi.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới