Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2207: Diệt Tứ Đại Khấu



Chính ngay lúc này, bóng ảnh lóe lên.

Như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, mười đạo tím vàng bắt mắt để lại vệt sáng kéo trong không khí.

Vẻn vẹn là năm nhịp hơi thở, đả có 500 tên mả tặc bị tướt đoạt mạng sống, từng cổ thi thể ngả xuống máu tươi bắn ra.

Nhiều người dễ làm việc lớn, tiền đề là người người đồng lòng.

Nhưng nhiều người cũng dể xảy ra chuyện xấu, vấn đề là phân tâm.

Tứ Đại Khấu nói cho cùng chỉ là một đám hỗn tạp pha trộn với nhau, gốc tính là kỵ binh nhưng ở cùng đám thổ phỉ cướp bóc lưu manh thì có bao nhiêu kỷ luật nghiêm chỉnh chứ, làm hung làm ác ngang ngược cướp bóc chủ yếu là đối phó với đám bình dân bá tánh mà thôi.

Nếu như gặp phải quân đội chính quy thì rất nhanh vở trận, mà trên tay của đám tặc khấu vũ khí lạnh đều không tổn thương được nhục thể của Đế Thiên An, lấy cái gì mà đòi giết hắn.

Chả khác nào là một đám kiến bu lấy một tảng đá lớn cả, kiến cho dù có đông cũng không nâng nổi. Đế Thiên An cũng vậy, cho dù hắn đứng im để mặc cho đám tặc khấu chém giết, bọn họ chém đến chết cũng không sứt cọng lông hắn.

Lại thêm trong thành trấn không gian nhỏ hẹp, đối với một kẻ có tốc độ phản ứng sức mạnh phản xạ vượt xa không biết bao nhiêu lần như Đế Thiên An mà nói chính là lợi thế.

Cộng thêm át chủ bài của Tứ Đại Khấu đó là kỵ binh, dùng biển người vây giết, hiện giờ bất kỳ con ngựa nào cũng không nghe lời chủ nhân bọn chúng, nằm im dưới mặt đất run rẩy, Đế Thiên An chỉ việc thu hái tính mạng mà thôi.

“ Xoẹt.. xoẹt”

“ Phanh.. phanh”

“ Phốc xích!!!”

Từng cổ thân ảnh chia năm xẻ bảy, huyết nhục tứ tung theo mỗi kiếm vung lên, mỗi cước đá xuống của Đế Thiên An, đem phỉ tặc giết chết, chấn nhiếp lòng người.

"Ầm!"

Hai thanh trường kiếm xông vào một nơi tụ tập khá nhiều phỉ tặc, rồi nổ tung, kình khí bạo phát trực tiếp đem một đám người gần đó giết, để lại một cái hố nông cùng bụi mù nhấc lên.

Hung tàn mả tặc trong mắt người dân thôn trấn bây giờ, chỉ là nhỏ yếu con gà con, duỗi duỗi tay liền có thể bóp chết, như mảnh giấy tùy ý bị Đế Thiên An đâm xuyên.

Sinh mệnh không ngừng mất đi, Đế Thiên An không một chút biến sắc, chết trên tay hắn ít cũng đến trăm vạn sinh mạng, nhiêu đây còn chả tính là gì. Hơn nữa cái đám việc ác bất tận này giết cũng chả có gánh nặng tâm lý gì cả.

“Quỷ.. quỷ hắn là quỷ”

“ Ahh!!!”

Không ít phỉ tặc nhìn một màn trùng kích kia mà kinh sợ, có người ngả bệch xuống đất cũng có người sợ hãi bỏ chạy.

“ Đây là nam nhân của ta” Tống Ngọc Hoa nhìn thân ảnh phía trước mà rung động.

Tiên Thiên cường giả có thể 1 địch 100, Thiên Nhân lấy 1 địch 1000, Đại Tông Sư cấp bậc cường giả có thể lấy một địch vạn.

Phụ thân nàng Thiên Đao Tống Khuyết chính là Đại Tông Sư hàng ngủ, có thể ở vạn đại quân người vây giết thoát đi, nhưng mà muốn chém đi vạn người, cũng lụy sức gần chết, cuối cùng chỉ có thể nằm xuống.

Mà Đế Thiên An hiện giờ, để cho Tống Ngọc Hoa say mê, trong mắt y chẳng có một chút gì sợ hãi, mà toàn là xem thường, giống như kiến hôi yếu ớt vậy tùy ý giết, lấy sức một người lại trong phỉ tặc hung tàn chém giết.

Chả khác nào là hổ vào bầy dê, nghiêng về một phương đồ sát.

Vào giờ khắc này Tứ Đại Khấu thủ lĩnh người nào người nấy đều chấn kinh, ai nấy đều hoảng sợ trước vũ lực của Đế Thiên An bày ra.

“Cản hắn lại, cản hắn lại” Mao Tiếu hốt hoảng hô lớn, khi nhìn thấy nam tử kia di chuyển đến phương vị mình, hắn đả không nhấc lên tâm tư chiến đấu, sợ hãi nâng lên khinh công chạy.

Bên cạnh thân vệ, mặt đầy sợ hãi, nhưng bọn họ là tử sĩ, đối với Tứ Đại Khấu trung thành tuyệt đối, dù biết phải chết vẫn là nghĩa vô phản cố xung phong đi tới, muốn vì là Tứ Đại Khấu thoát đi mà tranh thủ thời gian.

“ Chạy, ta cho các ngươi đi chưa?” Đế Thiên An cười lạnh, thân ảnh cấp tốc dịch chuyển đi, chớp mắt đả hiện ra phía sau Mao Táo.

“ Cái... phốc” Mao Tiếu mồ hôi lạnh phủ lên toàn thân, nhưng còn chưa cho hắn kịp phản ứng, một cơn đau xót đả truyền lên đại não, sau đó phun ra một ngụm máu, cả thân hình như sung rụng bị đánh văng đi.

Tiếng xương cốt gãy nát không ngừng vang lên, chỉ một quyền trực tiếp đem xương cốt trong người đập vở, khí tuyệt bỏ mình.

“Các ngươi chạy không thoát!” Đế Thiên An bình tĩnh nói, thân ảnh lại thuấn di đi.

“ Đang!!!!”

Hướng Bá Thiên nâng lên đôi Hoàng Cương Xỉ chống đở lấy thanh trường kiếm chặt xuống, đở được một đòn tập kích chí mạng, nhưng nguy hiểm còn chưa qua được với hắn.

“ Phốc” Hướng Bá Thiên như diều dứt dây, tại trên không chạy về một hướng khác, lại trực tiếp chịu lực đạo mười vạn cân từ Đế Thiên An chặt xuống, cả người trên không hung hăn đập xuống mái ngói nhà dân.

Giống như người huynh đệ của mình dưới một kiếm bỏ mạng.

Giết xong Hướng Bá Thiên hắn không có truy hai kẻ kia, mà dịch chuyển đến nơi của Tống Ngọc Hoa, đem đám tử sỉ muốn cầm xuống Tống Ngọc Hoa chém chết.

Tứ Đại Khấu hai chết hai chạy, tặc khấu như ong vở tổ chạy đi khỏi thôn trấn.

Phàm là những người chết tinh khí thần đều bị Đế Thiên An cướp đoạt cả, đến cả linh hồn hắn cũng chả tha, trực tiếp đem chúng biến thành hồn lực tẩm bổ cho Linh Hồn của mình.

Giải quyết xong hắn lại mang theo Tống Ngọc Hoa rời đi, để lại cho đám thôn trấn xử lý cái đám xác khô cũng như người dân trong trấn chết đi.

Không có du sơn ngoạn thủy mà là một đường truy sát tặc khấu.

Nửa ngày truy đuổi ngàn dặm, không bỏ sót bất cứ một tặc khấu nào, đồ sát.

Thêm nữa ngày Tứ Đại Khấu hai thủ lĩnh còn lại là Tào Ứng Long và Phòng Kiến Đỉnh bị chém giết.

Lại thêm một ngày Đế Thiên An thông qua ký ức của hai gả thủ lĩnh, mò đến tận hang ổ của Tứ Đại Khấu.

Sau khi tiến vào, không nói lời nào, Thiên Địa Thất Sắc trực tiếp thi triển, giam cầm toàn bộ một vùng không gian.

Đại khai sát giới.

Tứ Đại Khấu hang ổ từ trên xuống dưới cả thảy gần 5 vạn người, liền bị Đế Thiên An giết không còn một mảnh, không có tạp ngư nào có thể chạy thoát.

Toàn bộ thi thể đều bị hắn đem bỏ vào nội thiên địa thứ hai, để cho Phệ Sinh Linh Hóa Long Tuyệt Trần cắn nuốt.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới