Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2213: Sư Phi Huyên sợ chạy



Không biết qua bao lâu Sư Phi Huyên đôi mắt mở ra, vô thức khẻ rên một tiếng.

“ Loan Loan còn tưởng thánh nữ của Từ Hàng Tĩnh Trai sẻ thanh đăng cổ phật chứ, nhưng xem vô thức khẻ rên một tiếng.

“ Loan Loan còn tưởng thánh nữ của Từ Hàng Tĩnh Trai sẻ thanh đăng cổ phật chứ, nhưng xem ra có khác gì ta đây chứ, khi lên giường cũng không biết xấu hổ à” Loan Loan trêu chọc nhìn gương mặt đỏ ửng phía trước.

Sư Phi Huyên cảm nhận cơ thể mình nóng ran, xuân tâm dập dờn, đáng để xấu hổ đó là ở bên dưới của nàng lại phát tiếc ra, hạ thân có phần ẩm ướt.

“ Công tử ma công lợi hại” Sư Phi Huyên trấn định tinh thần mình lại, bình ổn cảm xúc trong người, đáp trả.

Đế Thiên An nói : “Như Lai khi chứng đạo có thiên ma, yêu nữ đến quấy phá đạo tâm, nàng đạo tâm không vững bị ta mê hoặc, làm sao trách ta ma công. Cỏi đời này không phải ai cũng như nàng được ta nhảy múa cho xem đâu?”

Sư Phi Huyên nghe xong trầm mặc ngẩm nghĩ.

“Nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma, Phật Ma như sợi chỉ tóc, kẻ học Phật có tâm trừ ma. Nhưng thế nhân ngu muội có mấy người biết ma lại ở bản thân, đệ tử cửa Phật nhiều kẻ so với Ma đầu có khác là bao nhiêu”

Đế Thiên An lại nói tiếp : “Đệ tử cửa Phật, có năm giới luật nghiêm cẩm, không giết sinh, không ăn trộm đạo, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu giới. Từ Hàng Tĩnh Trai vẫn nói Bích Tú Tâm liều mình tự ma, mà cũng không động xuân tâm, nhưng tình một chữ có mấy ai nhìn thấu”

“ Thiên đạo vô tình, đại đạo hữu tình” Đế Thiên An đem chung rượu lên uống cạn, sau đó lại ngâm nga.

“Tằng lự đa tình tổn phạn hành, - Đa tình e tổn tu hành,
Nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành.- Nhập thiền lại sợ khuynh thành dở dang.
Thế gian an đắc song toàn pháp, Thế gian sao vẹn đôi đàng,
Bất phụ Như Lai bất phụ khanh.- Như Lai không phụ mà nàng cũng không.”

Sư Phi Huyên nghe xong, trong lòng lặng lẽ. Chỉ cảm thấy đạo tâm kinh hoảng.

Bàn tay Đế Thiên An lại gãy cổ cầm lại phát lên một tràng thanh thúy.

“Phật ở trên kia cao quá
Mãi mãi không độ tới nàng
Vạn vật tương tư vì ai
Tiếng mõ vang lên phũ phàng
Chùa này không thấy bóng nàng
Bồ đề chẳng muốn nở hoa
Dòng kinh còn lưu vạn chữ
Bỉ ngạn phủ lên mấy thu
Hồng trần hôm nay xa quá
Ái ố không thể giải bày
Hỏi người ra đi vì đâu
Chắc chắn không thể quay đầu
Mộng này tan theo bóng Phật
Trả lại người áo cà sa
Vì sao độ ta không độ nàng
Vì người hoa rơi hữu ý
Khiến nước chảy càng vô tình
Người ta lúc hợp tan
Có lẽ là duyên phận
Giờ ta không thấy nàng
Chẳng thấy đâu
Người nơi đâu
Một đời tay ta gõ mõ
Phá nát cương thương biến họa
Vài độ xuân thu vừa qua
Có lẽ ta không thấy nàng
Hỏi Phật tu trong kiếp này
Ngày ngày gõ mõ tụng kinh
Vì sao độ ta không độ nàng”

Thanh âm trầm bỗng vang vọng khắp cả con thuyền, lan tỏa ra khắp không gian, trong đêm tối tĩnh mịch, lời ca tha thiết cũng cầm âm say động lòng người theo gió lan xa.

“Độ Ta Không Độ Nàng, ta tặng nó cho nàng Phi Huyên” Đế Thiên An nhìn Sư Phi Huyên như nai nhỏ hoảng loạn tung người nâng lên khinh công đạp nước mà đi, thân ảnh mấy chốc đả nép vào bờ sông rồi biến mất.

“ Ha ha ha ha” Đế Thiên An lại cười lên một tràng.

Tống Ngọc Hoa cười nói : “ đến cả Từ Hàng Tĩnh Trai truyền nhân còn bị công tử dọa cho chạy mất à”

Loan Loan tiếp lời : “ không chạy không được, nếu còn ở nữa chỉ e nàng triệt để luân hãm luôn rồi”

Đế Thiên An nói : “ nàng muốn hỏi ta 3 câu, ta đả biết, muốn nghe vậy hẹn mỹ nhân đêm khác”

Thanh âm truyền lại bên tai, Sư Phi Huyên tốc độ di chuyển lại càng nhanh hơn.

Nàng bây giờ cần kiếm một chổ thanh tĩnh mà bình ổn tâm tình mình, loại bỏ những thứ mà mình nghe được, thấy được một đêm nay.

Nàng một mảnh Phật tâm kiên cố nhiều năm, khó mà lay động được, ấy vậy mà khi đứng trước Đế Thiên An lại không thể vững vàng như trước, đạo tâm của mình bị lay động.

Nàng không muốn ở lại đó, nàng sợ, đúng vậy nàng sợ Đế Thiên An.

Nàng sợ mình đạo tâm không vững chắc, lại sụp đổ trước con người kia.

Lần này rời khỏi Từ Hàng Tĩnh Trai nhập thế sư môn giao cho nhiệm vụ của nàng, điều tra kẻ nào cướp đi Hòa Thị Bích cùng với biến mất của các tăng nhân trong Tĩnh Niệm Thiền Viện.

Đế Thiên An là người mà nàng nghi ngờ có khả năng nhất, y bản lảnh thông thiên, lai lịch thần bí không rõ. Cùng với Âm Quỳ phái dây dưa không rõ, đích thân Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên cũng ra mặt khi y xuất chiến ở Bạch Hạc Lâu.

Lại thêm y võ lực bài ra, nếu có thể lấy đi Hòa Thị Bích thần quỷ không biết, cùng như đem tăng nhân trong Tĩnh Niệm Thiền Viện gạt bỏ, thế gian này trừ Đế Thiên An ra, nàng thật không nghĩ ra còn có người nào có võ lực như vậy.

Nhưng hành tung của Đế Thiên An khó nắm bắt, nay đây mây đó, cho đến gần nhất nàng nhận được tình báo truyền lại từ Độc Cô Bảo. Biết được y sẻ đến gặp Độc Cô Phượng liền đến Lạc Dương.

Nàng tu luyện chính là tứ đại kỳ thư một trong Từ Hàng Kiếm Điển, tâm tính tu vi cao hơn nhiều người, ngoại vật khó mà lay động được nàng, nhưng đêm nay nàng đụng phải một kẻ như Đế Thiên An.

Đầu tiên hắn đem nàng kéo vào bể sâu dục vọng, sau lại ca cầm song tấu, đem nàng lay chuyển. Nếu còn tiếp tục ở lại, nàng sợ mình không quay đầu được nữa.

“ Công tử người đúng là thật xấu” Tống Ngọc Hoa cười mắng lấy.

Đế Thiên An cười tà nâng cằm nàng lên : “ vậy nàng có thích ta xấu hay không?”

“ Công tử” Tống Ngọc Hoa lại thẹn thùng lên, vội chuyển dời : “ công tử ca xướng thật khiến người say mê”

Loan Loan nói tiếp : “ Độ Ta Không Độ Nàng cái khúc hát này thật tuyệt diệu, nhưng cái đám trọc ngốc ni cô kia nghe được hắn tức chết đi”

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới