Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2214: Thiên Đao tìm đến



“Tằng lự đa tình tổn phạn hành,
Nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành.
Thế gian an đắc song toàn pháp,
Bất phụ Như Lai bất phụ khanh.”

Thanh âm già nua có rất có có từ tính âm thanh bỗng nhiên ở bên sông vang lên, âm thanh từ xa đến gần truyền đến con thuyền lớn của Đế Thiên An.

Người ngâm nga là một bà lão già, khoảng cách chổ đứng đến con thuyền có hơn năm trăm mét đổ lại, người đứng trên một con thuyền khác đang chậm rải tiếp cận con thuyền lớn kia.

Cự ly không ngắn, vậy mà âm thanh truyền đến ba người trên thuyền bên tai nhưng không có nửa điểm suy nhược dấu hiệu.

Có thể thấy được bà lảo này nội công phi phàm đối với nội lực sức khống chế cũng thuộc về phi phàm, có thể làm được như bà lảo này cũng xem như là cao thủ tuyệt thế, mà tại thành Lạc Dương này vừa già lảo lại võ công cao cường như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa còn chưa quá nửa bàn tay, hoa lệ y phục một bộ hắc bào chống quái trượng mà đi, lại lớn tiếng : “ nghe danh công tử Đế Thiên An tài hoa vô song, hôm nay nghe một khúc thơ, lại nghe cầm ca song tấu mới biết lời đồn còn kém lắm. Đêm khuya mạo muội bái phỏng, có phần thất lễ.”

Bà lảo này không ai khác chính là Độc Cô gia cột chống Vưu Sở Hồng.

“ Cái tên bại hoại, lại hát ra mấy ca từ bại hoại thanh danh Phật môn như vậy” ở gần bên Độc Cô Phượng nhỏ giọng mắng lấy.

Nàng khi nhận được tin từ thị nữ, liền không cách nào an bình được, nhưng mà đợi suốt một đêm, tâm tình đủ loại lại không thấy y đến..

Cho đến ngày hôm sau, mới biết tin y ở trên sông ngắm cảnh cùng mỹ nhân, lại đợi đến chiều cũng không thấy. Cuối cùng đêm xuống cùng với bà mình đến nơi này bái phỏng y.

Nàng cũng như rất nhiều người đều nghe được hết thảy, trong lòng đối với vị công tử kia tài hoa càng thêm thán phục.

“ Thì ra là Phượng Phượng à, nàng nôn nóng đến tìm ta trả nợ như vậy ư? còn có bại hoại thanh danh Phật môn, nàng lại không đúng rồi. Bản công tử Phật Ma Đạo ba nhà đồng tu, đệ tử cửa phật tứ đại giai không, nếu để ý thanh danh như vậy, tu hành còn chưa đủ.”

Khoảng cách tuy xa nhưng nào làm khó được Đế Thiên An chứ, lại buông lời trêu ghẹo thiên kim tiểu thư Độc Cô Phượng.

Vưu Sở Hồng thầm than : “ thật đáng sợ, Phượng nhi còn chưa lên tiếng, y khoảng cách lại xa lại có thể nhận ra ngay được Phượng nhi trên thuyền, võ công đúng là thâm bất khả trắc. ”

“ Ngươi là cưỡng từ đoạt lý” Độc Cô Phượng nghe xong giận dỗi nói.

Đế Thiên An cười lên một tràng, tay lại gãy nhẹ cổ cầm, cầm âm róc rách lại vang lên.

Loan Loan nói : “ lần này không biết có thêm mấy vị muội muội xinh đẹp đưa đến tận cửa nữa đây”

Tống Ngọc Hoa ánh mắt nhìn thấy rõ, trong ánh trăng dịu nhẹ mặt nước sông róc rách mà chảy, không chỉ có một con thuyền hướng về vị trí con thuyền mình mà đến, cả thảy có ba con thuyền như thế.

Rất nhanh con thuyền của Độc Cô gia tiếp cận lại, khoảng cách đả gần Vưu Sở Hồng cùng người nhà tung người dẫm chân mà lên bong thuyền.

“ Quả là tuấn lãng phi phàm” Vưu Sở Hồng ánh mắt thoáng qua kinh diễm, từ tình báo bản thân đả thu được ngoại hình Đế Thiên An, nhưng tận mắt thấy ngoại hình của y cũng than thở khó nam tử nào bì được.

“ Là ả ta” Độc Cô Phượng con mắt thoáng qua quang mang nhìn hai nữ nhân bên cạnh gả nam tử kia, đôi mắt nàng liếc qua Loan Loan có chút khác thường.

Loan Loan bắt được ánh mắt này, nói : “ vị này hắn là kẻ nợ mà công tử nói đến ư?”

Bị nhắc đến Độc Cô Phương hai gò má hiện lên hồng vân.

“ Nữ tữ này trời sinh mị hoặc quyến rũ câu người, hắn chính là Âm Quỳ phái Loan Loan, Phượng nhi nhà ta dung mạo có phần kém chút, Tống Ngọc Hoa xem ra cũng bị hắn thu phục rồi” Vưu Sở Hồng quan sát hai nữ thầm nói.

Đi đến một bước Vưu Sở Hồng, mặt giản ra cười : “ lảo nghe công tử đến Lạc Dương, vốn đả nghe danh công tử từ lâu lại thêm cháu gái lảo trở về nhận quà quý trọng từ công tử, lảo thân đến đây thay mặt Độc Cô gia tạ ơn”

“ Đồ là ta tặng cho Phượng Phượng, có liên quan gì đến Độc Cô gia chứ, không tồi nhanh như thế đả luyện được tiểu thành, Phượng Phượng nàng không phải là đem người nhà đến hù ta chạy nợ đó chứ”

Độc Cô Phượng mặt đỏ lên, thẹn thùng, nhưng cũng không có lãng tránh : “ nợ của ngươi ta sẻ trả, Độc Cô Phượng ta nói được làm được”

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, ngón tay lại gãy đàn cầm âm lại vang lên.

Lời qua tiếng lại, khách sáo vài câu Vưu Sở Hồng cũng nói sơ qua ý đồ của mình cùng tôn nữ đến gặp gở Đế Thiên An.

“ Đây là!!!”

Bỗng nhiên, sắc mặt của Vưu Sở Hồng, Độc Cô Phượng, Tống Ngọc Hoa biến sắc.

Lúc này, một con thuyền khác lại đến, nhưng so với Độc Cô gia thì nhỏ hơn nhiều, giống như Sư Phi Huyên đến là một con thuyền nhỏ dẹp, nhưng lại ngược dòng nước mà đi.

Một cỗ khí tức ngạo tuyệt thiên địa, trùng trùng điệp điệp cuốn tới, là đao ý toát ra xông thẳng cửu tiêu.

Người gây ra động tĩnh là một người đàn ông khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo, ẩn dưới đôi mày đen rậm là đôi nhãn thần sáng tựa bảo thạch và tràn đầy thần thái, vầng trán cao rộng thể hiện rõ một bậc tài trí phi thường, phong thái ung dung bình thản dường như có thể làm dịu mọi sự lo lắng của người đối diện, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy khó mà hiểu thấu được.

Hai bên tóc mai đã chuyển bạc, song lại không hề lộ vẻ già yếu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có khí thái của một quý tộc cao sang, phong độ của một nhà nho sĩ uyên bác, vừa cao quí vừa đáng nể sợ.

Bên hông mang theo một chuôi đao. Chuôi đao này cực kỳ nổi danh, nó gọi Thiên Đao.

Kẻ đuổi đến chính là Tống phiệt đệ nhất cường giả, trên giang hồ xưng gọi Thiên Đao- Tống Khuyết.

“ Ta còn tưởng là ai, thì ra là phụ thân của Ngọc Hoa, khí thế như vậy xách theo cây đao cùn, đến là bồi mạng hay sao?” Đế Thiên An không xem vào đâu nói.

“ Phụ thân” Tống Ngọc Hoa lo lắng thốt lên, mấy ngày nay ở cùng Đế Thiên An nàng tâm cũng buộc tại cái gã công tử bá đạo tài hoa này.

“ Ngọc Hoa tỷ an tâm, hắn dù sao cũng là phụ thân tỷ, công tử cho dù chém cũng chừa lại cho hắn nữa cái mạng mà” Loan Loan tay rót rượu cười nói.

Tống Khuyết công lực nào thấp, liền nghe rõ hết thảy, lớn tiếng nói : “ nghe danh công tử từ lâu, hôm nay Tống mỗ đến trước là đòi lại con gái ta chịu khi nhục..”

“ Nói nhiều quá” Đế Thiên An cướp lời chặn ngang, mang lấy chung rượu thân hình quỷ dị biến mất, lần nữa hiện ra đó là mặt sông phía trên, dậm nước mà đứng, lại uống rượu của mình quát : “ Thiên Đao, chỉ bằng thanh đao cùn kia cũng có tư cách đứng trước mặt ta ồn ào, lên đi”

“ Làm sao sẻ, hắn làm sao làm được” Độc Cô Phượng giật mình trợn mắt nhìn Đế Thiên An đạp nước sông mà đứng, hoàn toàn không có chìm dưới lòng nước.

Võ công đến cao cường có thể đạp nước vượt sông ngàn dặm mà đi, nhưng khinh công cho dù là cao siêu đến mấy cũng chỉ mượn mặt nước hay vật thể trên mặt nước làm điểm tựa mà thôi.

Có thể như Đế Thiên An không chút kiêng kỵ nào đứng trên mặt nước bước đi như trên đất bằng, khó ai có thể làm được. Cho dù là đệ nhất Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ của chính đạo cũng không làm được.

Một màn này rơi vào thị giác của vô số người, có ở ven sông bị tiếng cầm ca của Đế Thiên An hấp dẫn đến ven sông làm thính giả, có những người trên con thuyền ở trên mặt sông muốn tiếp cận con thuyền của Đế Thiên An.

Ai nấy nhìn thấy trợn mắt há muồm, bàn tán xì xầm về một màn kinh thế hãi tục mà Đế Thiên An sử ra trước mắt.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.