Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2379: Đồ long chiến Thiên



Lam Nguyệt không cam lòng, nhưng hắn không thể làm gì được, hắn chỉ có thể trách bản thân mình tự đại ngông cuồng đắc ý vong hình.

Nếu không phải hắn để cho Tử Vong Nhãn Thần trước khi chết đánh một kích lên thân, hắn làm sao có thể rơi vào con đường như hiện giờ, bị dồn ép đến tử vong.

Nhưng hối hận đả muộn rồi!!

Đại Cật Tứ Phương nhìn thấy chống cự đả yếu ớt, súc lực chém mạnh: “ Chết đi!!”

“ Ầm!!!”

Vang dội tiếng nổ, mặt núi đá bị đục sâu một cái hang lớn, sâu đến chừng mười thướt, đá tảng rơi rụng kèm với đó là máu thịt tứ tung.

Tại hang động bên trong, thân ảnh của Lam Nguyệt Thánh Vương nằm sâu trong vách núi đá, như mạng nhện vết nứt ẩn hiện sau cơ thể lẫn dưới chân, cơ thể trên máu tươi bắn ra không ngừng, một vết chém sâu cắt dọc cơ thể y, máu tươi không ngừng đổ ra từ đó.

“ Phốc Xuy!!!”

Máu tươi càng ngày bắn càng nhiều, sinh mệnh của Lam Nguyệt Thánh Vương đả không còn, theo một kích hợp lực của Đại Cật Tứ Phương cùng Tinh Tinh Hữu Lệ mà chết trận.

“ Tử Vong Nhãn Thần, ngươi an tâm đi đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta” Đại Cật Tứ Phương lẩm bẩm, nhìn cái thi thể của Lam Nguyệt Thánh Vương một hồi nâng đao xoay người rời đi.

“ NGAOOOO!!”

Ngay lúc này một tiếng long ngâm vang vọng khắp đất trời, làm cho vô số kẻ tại chiến trường, kể cả Thiên cũng phải dời tâm ngưng mục nhìn lên thương khung.

Bầu trời là một cơn mưa máu, tiếng rồng ngâm tràng đầy thê lương để cho ai cũng có thể cảm nhận rõ rệt được.

Và ai chỉ cần ngẩng đầu cũng đều thấy được, tại thiên không rộng lớn hắc long cự đại phát ra bi thương tiếng gầm, cơ thể to lớn lại bị đứt thành từng khúc, máu tươi bắn ra bốn phía, như một cơn mưa trút xuống bên dưới.

“ Không thể nào!!!”

“ Viễn cổ thần thú! Vậy mà…”

“ Chết!! không thể nào!!”

“ Giả!! Đây là giả!”

“ Làm sao sẽ!!”

“ Ứng Long chết rồi!!”

“ Làm sao được! thân thể của viễn cổ thần thú làm sao mà tổn thương được!!”

“ Không! là tử kim cự long kia làm!!”

Vô số chiến sĩ Thần tộc kinh hãi không tin vào thương khung bên trên, bọn họ không tài nào tin được cự đại hắc long, là thú cưỡi của Thiên đả tồn tại hơn 10 vạn năm ngày hôm nay lại bị giết chết.

“ Tốt quá!!” vô số Minh tộc chiến sĩ nhìn cái tràng cảnh trên bầu trời mà mừng lấy, cường địch của bọn họ, một đối thủ khó mà giải quyết được đả bị hạ, đối với đại quân khởi nghĩa mà nói chính là thêm một cái tin tốt.

“ Ứng Long, vậy mà bị giết rồi!!” Thiên nằm trong hố sâu, ngước nhìn trên bầu trời long hình to lớn bị chém giết, thần sắc khó mà tin tưởng được.

Máu cùng như toàn bộ thân thể của hắc long tán loạn ở không trung không có rơi xuống đại địa, mà ngược lại bay ngược lên, một cái hắc động to lớn ngưng hiện ở bầu trời tỏa ra lực hút cường đại đem nhục thể to lớn của cự đại hắc long hút vào.

“ Là nó!!” Thiên bật thốt, thần sắc càng trở nên giận giữ hơn, chính cái hắc động kia đả đem Kết Tinh Sơn nuốt lấy, và bây giờ lại đem Ứng Long thi thể hút vào.

Nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh chú ý vào một cái thân ảnh, hình thể chỉ to không kém gì Ứng Long tại cái hắc động bên trên, hình thể to lớn ấy đang không ngừng thu nhỏ lại thành một cái thân ảnh nhỏ hơn vạn vạn lần.

Chính là kẻ mà Tế Sư Tâm Nguyệt Quy đả nói đến, kẻ có thể đả bại hắn, lật đổ ách thống trị của Thần quyền- Đế Thiên An.

“ Hắc sắc cự long bị giết rồi! Thú cưỡi của Thiên!” Vũ Canh ngửa đầu lên thương khung mà lẩm bẩm.

“ Ứng Long đả chết! chỉ còn Thiên!” Phục Hy cùng một gả Đại Thần khác đả đình chiến mà quan sát thương khung.

Đế Thiên An khống chế cổng nội thiên địa, đem toàn bộ Ứng Long thi thể hút vào bên trong lại lần nữa đóng lại, để lại bầu trời bên trên dòng năng lượng tụ tập.

“ Cũng nên xuất thủ rồi, mấy tên cần chết cũng đả chết!” Đế Thiên An cười nói.

Hắn chậm rãi không ra tay tham dự, là để cho Minh tộc rửa nổi ô nhục của 10 vạn năm trước tộc Thần, đồng thời còn mượn tay Thiên lẫn Thần tộc tiễn đi vài kẻ, chẳng hạn như Nghịch Thiên Nhi Hành.

Mấy nam tử trong lòng đả chết, thì Tùy Phong Khởi Vũ, Tinh Tinh Hữu Lệ, Thương Bạch Đích Kiểm, Bất Văn Bất Vấn phương tâm dưới hắn thủ đoạn cũng nhanh di tình biệt luyến mà thôi.

Đế Thiên An nhìn mọi thứ của Ứng Long đả bị hút vào nội thiên địa, lẩm bẩm : “ tuy ngươi cũng là Long tộc, nhưng mà ai bảo gian ngoan mất linh, vừa hay giúp Bản Đế luyện đan”

Hắn có thể cùng Ứng Long trò chuyện, nhưng cái đầu sống 10 vạn năm hắc long này không chịu quy phục dưới trướng, mà cố chấp bảo vệ Thần tộc nghe lệnh của Thiên.

Đả tự tìm đường chết hắn cũng vui lòng tiễn đưa, cho dù Ứng Long đả sống 10 vạn năm chi gian, tuổi còn vượt xa hắn một đoạn dài. Nhưng trước Kim Luân Thiết Sinh Bộc long thân cứng rắn cũng không cách nào chống đở.

Làm xong thân hình hắn nhanh chóng dịch chuyển đến đỉnh đầu Thiên phía trên, cư cao lâm hạ nhìn xuống, hào quang tím vàng mang theo long uy cường đại tản phát ra ngoài, năng lượng không ngừng theo đôi cánh tử kim hắn như sóng biển vổ đi.

Thành thử tại không trung hình thành tam đại sắc màu, Vô Sắc Giới Thần Lực một mảnh đen trắng của Thiên, Nguyên Sử Giới Thần Lực hỏa hồng màu sắc của Mộng Cầm cùng tử kim sắc màu của Đế Thiên An.

“ Thiên An!! Tốt lắm!! ngươi cuối cùng cũng đến rồi!!” Mộng Cầm tại không trung bên trên vỗ cánh nhanh bay đến gần Đế Thiên An, giọng mang theo vui mừng.

“ Cuối cùng cũng ra tay rồi ư?” Hàn Phong Lẫm Lẫm cùng các Đại Tướng khác nhìn phía trên bầu trời thân ảnh Đế Thiên An mà thốt hô.

“ Tên hỗn đãn! Bây giờ mới xuất thủ” Khổng Tước nhìn thân ảnh trên cao kia mà mắng một tràng.

“ Là ngươi lấy đi Kết Tinh Sơn!!” Thiên sát ý lạnh băng, con mắt gắt gao khóa chặt lấy cái thân ảnh bên trên.

Kết Tinh Sơn bên trong cất chứa thi thể của thê tử hắn, 10 vạn năm qua hắn vẫn luôn tin tưởng, một ngày kia Bạch Long sẽ tỉnh lại. Bây giờ Kết Tinh Sơn bị lấy đi trước tầm mắt của hắn, Thiên đối với Đế Thiên An chỉ có ngập trời tức giận cũng sát ý.

“ Bản Đế cho ngươi một cơ hội! chỉ cần đánh thắng được Bản Đế, thứ ngươi muốn có thể lấy về!” Đế Thiên An nói xong đảo mắt nhìn phía đám Đại Tướng bên dưới : “Bản Đế cho các ngươi ba hơi thở, không muốn chết liền ở lại!”

Thiên nhìn nam tử trên cao kia, lớn tiếng : “ cuộc đời ta thứ gì có thể đánh bại đều đả đánh bại cả rồi. Duy nhất chỉ có vận mệnh, đả bao nhiêu năm rồi ta chưa từng có đối thủ đến khiêu chiến. Nếu ngươi là kẻ mà Tế Sư ta tiên đoán, vậy ta cũng có thể thể đem ngươi nghiền nát !”

Lời đả dứt, Thiên nâng lấy Huyết Mâu, khí tức cuồng bạo huyết sát bốc lên cuồng cuộn, lôi điện hủy diệt màu đen không ngừng lập lòe trên thân mâu.

“ Ầm ầm ầm ầm!!”

Thiên mang theo Huyết Mâu thả người phóng lên trên, tiếng không khí nổ vang không dứt do Huyết Mâu mà ra, thần lực mênh mông bá đạo từ Thiên tràn ra hướng về thiên không phía trên công kích.

“ Thần Đế Khai Thiên Kiếm!!”

Từ bên trong cơ thể Đế Thiên An phát ra vô tận tiếng hô hoán từ các vi hạt, một luồng hơi thở bàng bạc từ người hắn thoát ly ra ngoài, nhất thời trong lúc điên cuồng, dòng khí lưu tạo thành bão tố

Khí tức của Đế Thiên An tỏa ra tràn đầy uy áp lan tỏa khắp Thần Vực, toàn bộ long uy tản phát khiến cho tất cả kẻ bên dưới cảm nhận rõ rệt được, cơ thể như cõng thêm một thứ nặng nề trên thân.

Một thanh trường kiếm cổ xưa, mang theo sự cuồng bạo, giày xéo hết thảy mọi khí tức, từ hư không ầm ầm hiện ra, không gian xung quanh dường dư bị vặn vẹo đi trước thanh trường kiếm màu tím vàng ngưng tụ.

“ Đùng!! Đùng!!!”

Thần Đế Chi Kiếm ngưng hiện rồi theo sự khống chế của Đế Thiên An cắt qua không khí, đem không khí đánh nổ ầm ầm, mang theo hủy diệt lực lượng, xé tan hết thảy mọi thứ nghênh tiếp với Thiên.

“ Khí tức cường đại quá!!”

“ Sẻ chết đó!!”

“ Mau!! Rời khỏi đây!!”

“ Lực lượng này…đáng sợ quá!!”

“Đi mau!!”

Khí tràng cường đại của Thiên và Đế Thiên An tỏa ra kinh sợ hai phe Thần Minh, giờ đây hai kẻ mạnh mẽ kia tích xúc ra đại chiêu đáng sợ đang chuẩn bị va chạm với nhau, để cho những kẻ kia kinh sợ mà lui tán rời đi.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới