Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 279: Đại đội trưởng lục, anh mặt dày thật đấy



Ai mà lại tặng đồ nhưng không dám gặp cô?

Nếu là Trình Đông Nguyên Hoắc Khải thì phải cẩn thận mang tới trước mặt cô rồi.1

Sau khi tươi cười cám ơn bà cụ, Ôn Huyền ôm túi vải đi tiếp. Cô ôm chú chó con trong lòng, vuốt ve bộ lông của nó, chiếc túi vải đặt bên chân.

Lục Kiêu lái xe, không ai nói năng gì, nhưng thỉnh thoảng Lục Kiêu lại đánh mắt nhìn chiếc túi vải ấy.

Ôn Huyền đang vuốt ve chú cún thì đột nhiên nghe thấy một câu nói.
Đôi mắt anh trầm xuống, đột nhiên dướn người tới giật móng vuốt của nó ra, quát khẽ: “Ngồi yên đi, không tạo ném mày ra đằng sau đấy.”

Anh nói hết câu, Ôn Huyền: “...”

Đậu xanh, người đàn ông này đang ghen với một con chó hả?
Đôi mắt tròn trịa, vô tội và mê mang của chú cún cũng nhìn anh, nó rên ư một tiếng, cúi đầu rúc vào lòng mẹ mình, trông có vẻ rất ấm ức.

Nó có làm gì sai đâu!

Chiếc xe khởi động, Ôn Huyền gửi địa chỉ cho anh để mở GPS.
Chiếc xe bên cạnh tiếp tục đi theo cô.

Như2ng sau khi chào tạm biệt bà cụ, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất.

Lúc này, giọng nói của Lục Kiêu chậm rãi vang lên:7 “Anh thấy em lên xe đi thì hơn, túi vải đó cũng nặng lắm.”
Lục Kiêu: “...”

Trong xe còn có chú cún con, thấy cô lên xe, nó lập tức nhào lên người cô sủa gâu gâu.

“Bình An ngoan.”
“Anh gửi đấy.”

Ôn Huyền nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, quay đầu sang nhìn anh: “Anh gửi cái gì?”

Lục Kiêu nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc ho một tiếng, nói: “Đồ là do anh mang tới, đồ trong túi vải ấy.”

Ôn Huyền cứ thể nhìn chằm chằm vào anh.

Quả nhiên, cô đã nói mà, ngoài anh ra thì hiện tại không có một ai lại đi làm thể.

Nhưng đến khi lên tiếng, ánh mắt cô lấp lóe, nhìn anh cười khẽ: “Thôi dẹp đi, Lục Kiêu, bà cụ đã nói là một người đàn ông khác gửi chứ không phải anh, vả lại hôm qua anh còn không tới nữa!”